Hứa Thanh Du vốn dĩ có chút buồn nôn, cảm giác không mạnh lắm, nhưng không cách nào có thể quên cảm giác lợn cợn ở cổ họng ấy đi.
Chỉ là khi cô dành hết tâm tư vào công việc của mình, tất cả những phản ứng cảm tính này đều bị cô bỏ qua một bên.
Cô không cảm nhận được bất cứ cảm giác gì, chỉ chăm chú nghiên cứu một đống số liệu in trên bản thảo.
Đây cũng có thể coi là lợi ích của công việc đi. Khi bạn khiến bản thân mình bận rộn, bạn sẽ quên đi tất cả những điều khiến bạn cảm thấy phiền lòng.
Quần áo của nam giới thiết kế tương đối đơn giản, không giống như quần áo của phụ nữ cần tạo ra nhiều mảnh sau đó mới có thể ghép vào thành một bộ.
Hứa Thanh Du làm khá nhanh, khi hoàn thành được một nửa, cô ngẩng đầu định thần lại thì thấy Viên Sơ cùng học viên học việc đang đi đến đây.
Hứa Thanh Du dần ổn định lại tâm tư, cô không biết Viên Sơ vừa nói chuyện gì với Quách Châu.
Trước mặt người học việc, cô ta luôn tỏ ra là một người trầm ổn, không bị bất cứ việc gì làm cho lúng túng, lúc nào cũng nghiêm túc trong công việc.
Thật tuyệt nếu Hứa Thanh Du cô có thể giải quyết công việc một cách bình tĩnh như những gì cô thể hiện ra ngoài.
Viên Sơ không nhìn Hứa Thanh Du, chỉ đưa người học việc đi tìm máy để vận hành thực tế.
Hứa Thanh Du thu hồi ánh mắt, cố gắng tập trung sửa sang thứ duy nhất còn sót lại trong tay, sau đó treo quần áo lên giá ma nơ canh, ngắm đi ngắm lại thành phẩm của mình.
Đến khoảng thơi gian dự tính không sai biệt lắm, cô tháo quần áo vừa hoàn thiện xong từ ma nơ canh xuống, đặt cẩn thận vào một góc, cất những mảnh vải thừa còn lại, sau đó quay lại phòng làm việc.
Sắp đến giờ tan sở, sau khi xử lí mọi chuyện còn lại ổn thỏa, Hứa Thanh Du ngồi trong phòng làm việc một lúc, liền nhấc chân đi tới phòng làm việc của Quách Châu.
Cô không còn coi Quách Châu như một người giáo viên nữa, mà cô cảm thấy Quách Châu giống như một người bạn của mình hơn.
Quách Châu bên kia cũng không bận rộn gì nhiều, cô ấy đang chăm chú nhìn điện thoại, hình như là đang nhắn tin cho ai đó.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi vào, cô đặt điện thoại xuống: “Cô hoàn thành xong công việc rồi sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, kéo cái ghế ở trước mặt cô ngồi xuống: “Vâng ạ, công việc cũng không nhiều lắm, làm một chút là xong rồi ạ.”
Nói xong câu này, cô kìm nén âm thanh, vụng hỏi như một tên trộm: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô Quách một chút. Vừa rồi khi tôi đến làm ca chiều, tôi đã nhìn thấy cô giáo Viên cũng đang ở đây. Tại sao cô ấy lại tìm cô vậy ạ?”
Không đợi câu trả lời của Quách Châu, Hứa Thanh Du trước tiên kể về hoàn cảnh của mình: “Hôm nay, vào lúc trưa, cô Viên có gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng cô ta muốn cùng tôi dùng bữa trưa. Nhưng tôi và cô ta cũng có một vài khúc mắc nho nhỏ với nhau nên tôi đã làm như không thấy tin nhắn. Kết quả, trưa nay cô Viên lại tìm đến tôi và đề cập đến việc đi ăn, tôi nói rằng tôi đã có hẹn mất rồi, cô ta lại hẹn tôi vào buổi tối, nhưng tôi nói buổi tối cũng có chút việc, thế mà cô tavẫn quả quyết hỏi vậy khi nào tôi có thời gian rảnh để cùng dùng bữa. Ôi thật là, tôi không biết làm thế nào để từ chối cô ấy bây giờ nữa.”
Khi Quách Châu nghe Hứa Thanh Du than thở về điều này, cô ấy mỉm cười: “Cô ta muốn mời cô ăn tối. Chắc cô ta muốn nói chuyện của Chủ tịch Giang. Tôi nghe nói Giang tổng đã đến tìm cô ta, nhưng cụ thể mọi chuyện ra sao, tôi cũng không rõ nữa. “
Quách Châu cũng vô tình nghe được người khác nhắc tới, nói Giang tổng lúc trước đã đến tìm Viên Sơ, hai người sau đó đã nói chuyện rất lâu với nhau trên tầng hai đến hơn ba mươi phút đồng hồ.
Sau khi Viên Sơ trở lại, hình như cô ta trốn trong nhà vệ sinh bật khóc.
Nhưng có khóc thật không thì không ai biết, Viên Sơ là dạng người tương đối coi trọng thể diện, mắt cô ta chỉ đỏ hoe khi bước ra từ nhà vệ sinh, lớp trang điểm vẫn còn nguyên vẹn như vừa được sửa lại, ngoài ra không có gì đáng nói cả.
Hứa Thanh Du cau mày suy nghĩ một lúc: “Chuyện này cũng thật khó, mọi người tự hiểu chuyện gì xảy ra trong lòng là được rồi. Nếu truyền ra ngoài cũng thật khiến mọi người đều ngại ngùng.”
Quách Châu gật đầu đồng ý, sau đó cô ấy nói: “Cô Viên hôm nay đến gặp tôi, chỉ muốn giải thích chuyện này với tôi thôi. Cô ta nói cô ta không thể nói rõ ràng chuyện này, nhưng cô ta nói cô ta rất xem trọng cô. Vì vậy, Viên Sơ muốn hỏi tôi xem có thể thương lượng để chuyển cô sang làm cho cô tôi hay không, sau đó cô ta nói vì cô ta nóng lòng quá nên đã xin Giang tổng trước khi bàn bạc với tôi,hôm nay cô ta đến muốn xin tôi thứ lỗi, thái độ có vẻ rất thành khẩn.”
Hứa Thanh Du không biết nói gì cho phải: “Sau khi chuyện lần này xảy ra, cô ta chắc cũng không nghĩ đến việc để tôi đến làm cho bên cô ta nữa đi.”
Trên thực tế, Hứa Thanh Du một chút cũng không thể nghĩ ra được, cho dù vào tay Viên Sơ, cô sang đó để làm gì, Viên Sơ sẽ hết lòng đào tạo cô bằng tất cả những gì cô ta có sao?
Hứa Thanh Du không phải người không có đầu óc, cô đã được Quách Châu một mực chiếu cố, dạy bảo. Cô không nhìn ra thái độ của Tống Kình Vũ đối với Quách Châu đặc biệt thân thiện.
Nếu có, Tống Kình Vũ cũng chỉ nợ ân tình của mình Giang tổng, người là anh ấy nhờ Giang tổng giúp đỡ nên ân tình anh ấy cũng chỉ thiếu mình Giang tổng.
Bây giờ Viên Sơ muốn tung một cước nhảy vào giữa, tiếc là một cước này tung ra cũng không chính xác lắm, Tống Kình Vũ đến cuối cùng có chấp nhận tình cảm của cô ta không thì chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy cô ta nhiều chuyện.
Quách Châu không biết nên nói gì về Viên Sơ, khi Viên Sơ đến nói chuyện với cô vừa rồi, thái độ cô ta rất chân thành, điều này khiến cô mềm lòng.
Viên Sơ lần nào cũng làm như vậy, lúc gây chuyện cũng không quan tâm đến thể diện, đến cuối cùng đành phải cúi đầu xin lỗi.
Thế nhưng lời xin lỗi cũng đâu có tác dụng gì?
Qua một thời gian sau, cô ta lại không chịu nổi mà lại làm ra gì đó khiến mọi người khó chịu cho mà xem.
Việc đó đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần, cứ như vậy càng ngày càng làm mất lòng người khác.
Hứa Thanh Du không nói chuyện về Viên Sơ quá lâu, cô nói thêm dăm câu rồi trở lại phòng làm việc đợi đến giờ tan ca, nhưng cô cũng không rời khỏi công ty ngay lập tức.
Đến tầm giờ tan sở, cửa ra vào và thang máy của công ty luôn có rất đông người, cô không muốn phải chen chúc xô đẩy với họ nên thường nán lại, thế là, theo thói quen, cô ngồi lại phòng làm việc thêm một lát nữa.
Hứa Thanh Du muốn đợi người của công ty đi bớt đông, cô mới rời khỏi công ty trở về.
Kết quả là sau khi ngồi đợi một lúc, điện thoại trong túi cô vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc.
Hứa Thanh Du nhìn màn hình điện thoại, là Hứa Thanh Khải gọi.
Lịch học của Hứa Thanh Khải khá kín, nếu không phải hai người đã có hẹn từ trước, cậu ấy sẽ không tùy tiện gọi điện cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du khá bất ngờ trước cuộc gọi như vậy, cô nhấc máy rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi cho chị, có phải xảy ra chuyện gì ròi không?”
Hứa Thanh Khải nói: “Mẹ đã gọi cho em, nói rằng chị đã gọi cho bà ấy, còn thông báo rằng chị chuẩn bị về nhà. Mẹ muốn em liên lạc với chị và hỏi khi nào chị sẽ quay trở lại. Xem lúc đó em có thể sắp xếp thời gian về nhà không.”
Hứa Thanh Khải ở cùng một thành phố với cô, hai người hay qua lại với nhau là chuyện bình thường, cô luôn muốn dẫn Ninh Tôn ra mắt cậu nhưng mãi vẫn chưa tìm được dịp thích hợp.
Chỉ là Hứa Thanh Du vẫn không chắc khi nào sẽ về nhà.
Hứa Thanh Du do dự một chút rồi đáp: “Hiện tại công việc của chị còn chưa hoàn thành, chắc phải đợi một thời gian nữa mới có thể về được, khi nào sắp xếp được công việc chị sẽ báo lại cho em.”
Hứa Thanh Khải nói: “Được rồi, vậy em sẽ liên lạc lại với chị sau vậy.”
Nói xong chuyện này, Hứa Thanh Du nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi hắn: “Đợt vừa rồi trường em không phải đóng học phí sao? Hay mẹ cho tiền em đóng học phí rồi à?”
Hứa Thanh Khải có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe Hứa Thanh Du hỏi câu này: “Đúng vậy, mẹ cho tiền em nộp học rồi. Em còn chưa kịp hỏi xin mẹ đã chủ động đưa. Em hỏi thì mẹ nói đợt này mẹ kiếm được tiền.”
Mẹ Hứa có hơi quan tâm thái quá đến chuyện tiền bạc, bà trước kia cũng không phải không có tiền, nhưng mỗi khi Hứa Thanh Khải cần tiền sinh hoạt phí hay đóng học, bà sẽ đều tìm cô đòi tiền.
Ngay cả khi Hứa Thanh Du nói rằng cô không có tiền trong tay, mẹ của Hứa cũng bắt cô đi vay mượn gì đó cũng được, nhất định phải đưa tiền cho bà.
Bây giờ bà ấy thậm chí còn không hỏi tiền cô nữa, Hứa Thanh Du thực sự ngạc nhiên.
Cô do dự nói: “Mẹ vừa rồi không gọi điện hỏi tiền, chị còn tưởng rằng bên người không thiếu tiền.” Hứa Thanh Khải nói: “Chị không biết sao? Lúc trước mẹ nói với em rằng anh Ninh Tôn đã cho mẹ một khoản tiền. Việc này chị không biết sao? Mẹ nói lần trước khi hai người về, anh Ninh đã đưa tiền cho mẹ rồi. Mẹ kể với em vậy á. “
Hứa Thanh Du sửng sốt, cô ấy thực sự không biết về điều đó.