Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta không biết Mạc Phàm tên là gì, nhưng là hạ nhân Mạc gia, anh ta gọi Mạc Phàm là Mạc công tử tuyệt đối không sai, tuyệt đối không hạ thấp giá trị.  

Dù sao cũng là hạ nhân, được chủ nhà ban thưởng họ là vinh dự vô cùng to lớn.  

- Cô ấy đi đâu, anh cần hỏi tôi sao?Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

Tống Gia Tuấn nhíu mày, không đợi anh ta mở miệng, sắc mặt mấy người đứng bên cạnh anh ta khó coi,trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.  

Tống thiếu bọn họ là ai, những đại lão Hồng Kông gặp anh ta, cả đám người đều phải vô cùng kính trọng.  

Tống thiếu bọn họ chủ động tới chào hỏi, tiểu tử này còn rắm thúi như vậy, đúng là không biết sống chết.  

- Tiểu tử, cậu không muốn sống nữa à, không biết mình đang nói chuyện với ai sao, có tin chúng tôi…  

Một người đàn ông cường tráng mặc hắc y lạnh lùng nói.  

Người đàn ông này còn chưa nói xong, đã bị Tống Gia Tuấn ngăn lại.  

- Đủ rồi, sao anh dám nói chuyện với Mạc công tử như thế, anh biết cậu ta là ai không?  

Tống Gia Tuấn hơi híp mắt, lạnh giọng hỏi.  

- Dạ, thiếu gia!  

Người đàn ông này vội cúi đầu.  

- Còn không nhanh xin lỗi Mạc công tử.  

Tống Gia Tuấn không khách sáo nói.  

Trong mắt người đàn ông này hiện lên không cam lòng, nghiến răng nói:  

- Mạc công tử, vừa rồi là tôi quá xúc động, mong cậu không chấp nhặt với tôi.  

Rõ ràng là xin lỗi, nhưng gằn từng chữ như cắn dao găm, ước gì mỗi chữ có thể đâm lên người đối phương.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, trên mặt không có chút biểu cảm.  

Tống Gia Tuấn thấy Mạc Phàm không có phản ứng, cũng không tức giận, lập tức ngồi đối diện Mạc Phàm.  

- Mạc công tử, đúng là trí nhớ của tôi không tốt, hình như tôi vừa thấy thất muội tôi mang Bạch tiểu thư đến phòng mình, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.  

Tống Gia Tuấn nâng ly rượu vang nói.  

Mạc Phàm cầm ly chân dài, không để ý đến Tống Gia Tuấn, lạnh nhạt thưởng rượu.  

Tống Gia Tuấn cười xấu hổ, thu tay lại, cũng khẽ nhấp một ngụm rượu.  

- Mạc công tử đúng là thẳng thắn, nhưng như vậy sẽ không có cô gái nào thích đâu, hôm nay có không ít cô gái xinh đẹp trong yến tiệc, có cần tôi giới thiệu mấy người cho Mạc công tử không, dù sao thất muội tôi không gặp Bạch tiểu thư lâu rồi, có khả năng có nhiều chuyện muốn nói.  

- Tôi có bạn gái, chuyện này không cần anh quan tâm, nếu không còn chuyện gì, anh có thể rời đi rồi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.  

- Hửm?  

Tống Gia Tuấn nheo mắt, ánh sáng lạnh xuất hiện trong mắt anh ta.  

Không chỉ có vậy, trên gương mặt anh tuấn của anh ta, tươi cười cũng bắt đầu cứng ngắc, không còn tự nhiên như khi được người ta nịnh nọt nữa.  

Mạc Phàm này cứng như hòn đá khi ở Viên gia còn chưa tính, nơi đó là Viên gia, Mạc Phàm lại là khách của Viên gia, Tống gia bọn họ khó mà nói gì.  

Nhưng hiện giờ đang ở Tống gia, vậy mà tiểu tử này vẫn dầu muối không vào như trước, vốn dĩ không để anh ta vào mắt.  

Tuy anh ta đã bố trí ván cờ xong rồi, sẽ bắt đầu nhanh thôi, nhưng lúc này cũng không nhịn được lửa giận.  

- Tiểu tử, cậu!  

Người đàn ông phía sau Tống Gia Tuấn nhíu mày, không nhịn được muốn mở miệng, Tống Gia Tuấn vừa quay sang nhìn anh ta lập tức nuốt lời muốn nói xuống.  

- Yến tiệc có nhiều mỹ nữ như vậy, chỉ cần Mạc công tử không cảm thấy cô đơn là được, nếu lát nữa Mạc công tử cần, có thể tới tìm tôi.  

Tống Gia Tuấn kìm nén lửa giận, đứng dậy cười nói.  

Anh ta mới di chuyển, bỗng nhiên dừng lại.  

- Đúng rồi, tuy Tống gia chúng tôi đã cố gắng khống chế, nhưng không thể chối từ thịnh tình của những người khác, muốn tham gia yến tiệc của Tống gia chúng tôi, cho nên có khả năng yến tiệc tối nay ngư long hỗn tạp, Mạc công tử phải cẩn thận một chút, dù sao tất cả mọi người đều là người trưởng thành, uống chút rượu ầm ĩ là chuyện rất bình thường, nếu gặp phải phiền phức gì, cũng có thể tới tìm tôi, dù sao cậu cũng là khách mà cha tôi tự mình mời tới, xảy ra chuyện gì chính là Tống gia chúng tôi chiêu đãi không chu toàn.  

Tống Gia Tuấn nói tiếp.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lắc đầu cười.  

Tống Gia Tuấn này kìm nén lâu như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được rồi.  

Rõ ràng có thể trực tiếp ra tay, còn muốn lớn tiếng kêu gọi tự mình tìm tai họa.  

- A… Phải không, nếu có chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm anh.  

- Như vậy tôi yên tâm rồi, còn một số khách cần tôi đi đón tiếp, xin lỗi không đón tiếp cậu được, lát nữa gặp.  

Trong mắt Tống Gia Tuấn lóe lên sắc bén, xoay người rời đi.  

Khi anh ta đi đến chỗ mấy nam nữ thanh niên đang uống rượu, thì liếc mắt ra hiệu với mấy thanh niên trong đó, sau đó đi về phía cửa.  

Đồng thời được điều đi, còn có vệ sĩ của Tống gia.  

Nếu đối phó Mạc Phàm, có vệ sĩ ở đây là không thể được, vệ sĩ Tống gia bọn họ rất tận tâm tận lực.  

Chỉ trong phút chốc, kề bên này không còn một vệ sĩ của Tống gia.  

Một người ở trong đám nam nữ thanh niên thấy vệ sĩ rút lui hết, khóe miệng hơi nhếch lên, vẫy tay với những người khác, mấy người cầm chai rượu và ly rượu đi tới phía Mạc Phàm.  

“Rầm!”  

Trong đó có một người đàn ông để kiểu tóc Mohicans, anh ta tu rượu mạnh xong, đặt mạnh chai rượu lên bàn Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, chỗ này là của chúng tôi, lập tức đứng dậy cho tôi, cút sang một bên.  

Người đàn ông không khách sáo nói.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn mấy người này một cái, cười nhạt.  

Mấy người này bằng tuổi Tống Gia Tuấn, tuy cũng mặc tây trang lễ phục, nhưng cho dù là nam nữ, cả đám túi mắt rũ xuống, hai mắt vô thần, trong mắt đầy tơ máu, vừa nhìn là biết do tửu sắc lâu dài gây ra, khí chất cũng kém Tống Gia Tuấn rất nhiều.  

Tống Gia Tuấn tìm một đám người như vậy, nghĩ là đủ rồi.  

Xem ra Tống gia thực sự coi hắn là đại diện của Mạc gia, hạ nhân rồi.  

- Cuối cùng cũng bắt đầu sao?  

Mạc Phàm cười hỏi.  

- Bắt đầu cái gì, cậu không nghe thấy lời Chu thiếu chúng tôi nói à, đây là địa bàn của chúng tôi, nếu thức thời thì nhanh cút đi.  

Bên cạnh người đàn ông tóc Mohicans, một cô gái trang điểm đậm lạnh lùng nói.  

- Không nói cũng không sao, tôi xem rốt cuộc Tống gia muốn chơi thế nào.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nói.  

- Hửm?  

Mấy người này nhíu mày, trong mắt tràn đầy giận dữ.  

- Tiểu tử, không nghe hiểu tiếng người à, hôm nay không đánh cậu đến quỳ, chúng tôi không là thập tam thiếu gia ở Hồng Kông.  

Trong mắt một người đàn ông xăm hình ác quỷ sau gáy lóe lên tàn nhẫn, cầm lấy chai rượu ném thẳng về phía đầu Mạc Phàm.  

- Đánh đến quỳ, anh nói đến đánh đến quỳ là thế nào?  

Ngón tay Mạc Phàm chỉ người đàn ông có hình xăm.  

“Choang!” Người đàn ông kia vốn cầm chai rượu đánh về phía Mạc Phàm, nhưng lúc này anh ta lại đập đầu mình, chai rượu vỡ ra, rượu còn thừa lẫn với máu tươi chảy từ trán anh ta xuống.  

Một chai rượu này đánh xuống, hai chân người đàn ông mềm nhũn quỳ trên đất, thân thể nghiêng sang một bên.  

Cùng lúc đó, bỗng nhiên hình xăm sau gáy anh ta sáng lên, rồi biến mất.  

Tiếng bình rượu vỡ nát vang lên, vẻ mặt mấy người này lập tức sửng sốt.  

- Tiểu tử, vậy mà cậu đánh Trần thiếu chúng tôi, cậu biết anh ấy là con trai của ai không?  

Mỹ nữ trang điểm đậm kia nhíu mày nói.  

- Không đúng, không phải cậu ta đánh Trần thiếu, cậu ta giết Trần thiếu rồi.  

Người đàn ông để tóc Mohicans kia đặt tay gần mũi người đàn ông có hình xăm, nhìn Mạc Phàm ngơ ngẩn nói.  

- Cái gì, Trần thiếu bị giết rồi?  

Vẻ mặt mỹ nữ trang điểm đậm ngẩn ra, kêu lên.  

Một câu này vang lên, trong chớp mắt không ít người bị hấp dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK