Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.  

Hắn còn chưa mở miệng, An Hiểu Hiên đã đứng ra.  

- Con lừa ngốc, vì bớt giết một số đồ vô liêm sỉ như các người, để Mạc Phàm từ bỏ đám cô gái tốt Bạch gia, đây là Phật mà ông nói à, chuyện này khác gì là kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết?  

Hòa thượng lông mày trắng bị An Hiểu Hiên mắng như vậy, sắc mặt khó coi, trong mắt có lửa giận lóe qua.  

- Tôi cũng là vì tốt cho các vị, mấy người cảm thấy ra tay, hôm nay mấy người có thể rời đi sao?  

- Nếu chúng tôi đến đây, chưa cứu được người Bạch gia, chúng tôi sẽ không có ý định rời đi, nếu vị đại sư này đến đây rồi, ông đã chuẩn bị cầm lấy dao mổ hay xuống địa ngục chưa?  

Bạch Vô Song thản nhiên nói.  

Tuy cô không phải là người trong Phật môn, nhưng trên gương mặt thản nhiên tuyệt thế, một cái nhăn mày một nụ cười càng có Phật tính hơn hòa thượng lông mày trắng.  

- Bần tăng chỉ hi vọng việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu các vị đã nói vậy, bần tăng không còn gì để nói.  

Hòa thượng lông mày trắng nhíu mày, tự biết đuối lý lùi sang một bên.  

Hòa thượng lông mày trắng lùi ra, trong đám người này, Abe Seimei khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Mạc tiên sinh, cậu giết nhiều tu sĩ của chúng tôi như vậy, vốn chỉ có nhất chiến quyết thắng thua, nhưng lão phu cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu muốn đời này làm hoa anh đào lụi tàn, hay là để hoa anh đào nở rộ đầy núi Phú Sĩ, nếu Mạc tiên sinh lựa chọn cái sau, chỉ cần Mạc tiên sinh đồng ý một điều kiện, tôi sẽ bảo nhà Miyamoto thả tất cả phụ nữ Bạch gia ra.  

- Abe đại nhân?  

Abe Seimei mới mở miệng, không ít người ở đây nhíu mày, lộ ra vẻ khó hiểu.  

Thả phụ nữ Bạch gia, lại thả Mạc Phàm rời đi, không khác gì chịu thua lắm, chắc chắn sẽ là truyện cười của cao thủ quốc gia khác.  

Bọn họ hoàn toàn có thể ra tay, tỷ lệ Mạc Phàm còn sống rời đi ngay cả ba phần cũng không thể được.  

Abe Seimei cũng không giải thích, một tay vươn ra, tuy những người khác không hiểu, nhưng không nói gì nữa.  

Abe Seimei là Âm Dương Sư nổi tiếng ở Nhật quốc, cho dù là các thế hệ Thiên Hoàng đều tôn kính ông ta, ở nước ngoài cũng có danh tiếng.  

Ngoại trừ danh tiếng ra, tuy Abe Seimei là Quỷ Thần Chi Thể, nhưng là một trong những cường giả Thần Cảnh còn sót lại không nhiều lắm ở Nhật quốc.  

Bất luận là danh tiếng hay thực lực, đều không thể chấp nhận bọn họ có thể làm trái dù chỉ một chút.  

- Điều kiện gì?  

An Hiểu Hiên nhướn mày, tò mò hỏi.  

Cô không có hứng thú với giết người, đoạn đường này Mạc Phàm giết quá nhiều người rồi.  

730 binh sĩ, trên trăm Ninja, còn một đám võ sĩ hắc y, toàn bộ đều chết dưới tay Mạc Phàm.  

Nếu những người này quỳ xuống xin lỗi, thả người rồi chịu thua, cô vẫn vui vẻ tiếp nhận.  

- Nếu Mạc tiên sinh đồng ý để lại một phần phương pháp tiến vào Thần Cảnh, cậu có thể mang đi tất cả người Bạch gia, không ai sẽ có ý đồ với người Bạch gia nữa, cũng không ai dám làm gì Mạc tiên sinh ở Nhật quốc, ý của Mạc tiên sinh thế nào?  

Abe Seimei lạnh nhạt nói.  

Chuyện này đều do phụ nữ Bạch gia mà ra, so với phương pháp tiến vào Thần Cảnh, phụ nữ Bạch gia không quan trọng.  

Nếu Mạc Phàm có thể giao phương pháp tiến vào Thần Cảnh ra, không phải không thể xóa bỏ chuyện này.  

Abe Seimei mới mở miệng, trước mắt những người quanh ông ta sáng lên, thoải mái hơn.  

Sau khi Mạc Phàm chém giết một đường tới đây, chẳng trách Abe đại nhân lại cho Mạc Phàm một cơ hội, mà không phải trực tiếp ra tay.  

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi đã là cao thủ Thần Cảnh, tất nhiên trên người có pháp môn Thần Cảnh.  

Nếu có được pháp môn này, những phụ nữ Bạch gia dùng để nối dõi tông đường có là gì, Bạch Đồng Tử kém xa với Thần Cảnh.  

An Hiểu Hiên nhíu mày, trong mắt hiện lên lửa giận.  

Nhà Miyamoto vô duyên vô cớ bắt phụ nữ Bạch gia, Abe Seimei lại bảo Mạc Phàm dùng phương pháp tiến vào Thần Cảnh để đổi những người này.  

Quả thực chuyện này còn vô liêm sỉ hơn kẻ xâm lược thời chiến tranh, những kẻ xâm lược này là đánh bại Hoa Hạ bảo Hoa Hạ cắt đất đền tiền, Abe Seimei thì không cần ra tay, chỉ bảo Mạc Phàm lấy pháp môn Thần Cảnh.  

Phải biết rằng vì linh khí trên Địa Cầu loãng, gần trăm năm qua đã không có cao thủ Thần Cảnh, pháp môn Thần Cảnh là thứ mà vô số tu sĩ tranh nhau đoạt.  

Nếu pháp môn tiến vào Thần Cảnh được truyền ra, có khả năng còn dẫn tới chiến tranh thế giới lần ba.  

Nếu một quốc gia xuất hiện mười mấy Thần Cảnh, cho dù trước đó là một tiểu quốc thực lực mỏng manh, lập tức sẽ như lực uy hiếp mười phần giống vũ khí hạt nhân của quốc gia.  

Dù sao từng cường giả Thần Cảnh, đều tương đương với thần.  

- Abe Seimei đúng không, tôi đoán giáo viên toán học của ông là một tên cướp.  

- Tiểu nha đầu, dám vô lễ với Abe đại nhân như vậy, muốn chết à.  

Bên cạnh Abe Seimei, hai lão giả mặc trường bào hai màu trắng đen nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.  

Trong lòng bàn tay hai người xuất hiện lần lượt hắc khí và bạch khí, muốn đánh về phía An Hiểu Hiên.  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt chớp lóe sắc bén, còn chưa ra tay.  

- Dừng tay, An tiểu thư là khách ở xa tới, không thể vô lễ với An tiểu thư.  

Abe Seimei quát bảo dừng lại.  

Hai người lạnh lùng trừng An Hiểu Hiên một cái, lúc này mới thu tay lại, nhưng ngầm nhớ mặt An Hiểu Hiên.  

- Mạc tiên sinh, ý của cậu như thế nào?  

Abe Seimei hỏi.  

Vẻ mặt những người khác đầy chờ mong, tất cả đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi đáp án của Mạc Phàm.  

- Không phải không thể cho các người pháp môn tiến vào Thần Cảnh, mỗi người một phần.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Ở đây ngoại trừ Abe Seimei ra, những người khác nhíu mày, mắt sáng lên.  

- Có điều kiện gì?  

Bắp thịt trên mặt Iga co rúm, khó nén được kích động hỏi.  

Pháp môn Thần Cảnh, mỗi người một phần, không ai không kích động, chỉ cần đạt được có thể một bước lên trời.  

- Thứ nhất, người nào đến Hoa Hạ bắt người Bạch gia, chết, thập quỷ Tokyo đã bị tôi g iết chết, còn lại các người nhìn rồi làm đi.  

Mạc Phàm vươn một tay ra nói.  

Những người ở trước người Abe Seimei do dự một lát, nhanh chóng đưa ra quyết định.  

- Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi quyết định thay Miyamoto đại nhân.  

Một lão giả tóc bạc mặc đạo bào nói.  

Hi sinh mấy kiếm sĩ nhà Miyamoto, đổi lấy pháp môn Thần Cảnh thì quá đáng giá.  

- Thứ hai, ông, ông, ông mỗi người tự đánh gãy một tay.  

Mạc Phàm chỉ Iga, cùng với hai lão giả bên cạnh Abe Seimei muốn ra tay với An Hiểu Hiên nói.  

Đám Iga nhíu mày, lộ ra vẻ do dự.  

- Mạc Phàm, cậu có phải là người giữ lời hay không?  

Iga xác nhận lại.  

Nếu thật sự có pháp môn tiến vào Thần Cảnh, một tay không là cái gì, sau khi chém đứt tay còn mọc được nữa mà.  

- Tin hay không là chuyện của ông, Mạc Phàm tôi nói, cho đến bây giờ nói một không hai.  

Mạc Phàm khinh thường nói.  

- Được, vậy tôi tin cậu một lần.  

Iga hạ quyết tâm, cho hai thanh kiếm vào trong vỏ, một tay đặt lên cánh tay còn lại, hơi dùng lực.  

“Răng rắc!” Cánh tay của ông ta mềm nhũn như mỳ sợi, khẽ bay theo gió, cả cánh tay vỡ nát.  

- Như vậy được chưa?  

Iga không nhăn mày một cái, nói.  

Thân là Ninja tất phải trải qua rèn luyện, chút thương tổn ấy không đáng là gì với ông ta.  

Hai lão giả kia cũng do dự một lát, vặn đứt cánh tay mình.  

- Mạc tiên sinh, như vậy có thể giao pháp môn Thần Cảnh chưa, chỉ cần cậu giao ra đây, người Bạch gia sẽ được thả ra ngay.  

Vị đạo sĩ kia nói.Những lời này vừa vang lên, mọi người lại nhìn về phía Mạc Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK