Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện này…  

Tam Thư của bọn họ không thể phong ấn được Mạc Phàm thì thôi, Tam Thư và Tam Thánh Bút đều bị Mạc Phàm lấy đi, bọn họ hoàn toàn như bắt gà lại mất nắm thóc.  

Trước đó Mạc Phàm ở trước mặt Long Hoa Hội bọn họ, chẳng khác nào như con kiến và voi.  

Nhưng hiện giờ bọn họ ở trước mặt Mạc Phàm, như đứa bé ba tuổi gặp người lớn, hoàn toàn không phải đối thủ.  

Dạ Vô Nhai vốn luôn vô cùng bình tĩnh, lúc này cũng mở to mắt, nhìn thoáng qua tay trống không của ông ta, lại nhìn Tam Thư và Tam Thánh Bút bay quanh Mạc Phàm, sắc mặt vô cùng khó coi.  

Từ khi ông ta thành hội trưởng của Long Hoa Hội, chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.  

Không chỉ không phải đối thủ của đối phương, ngay cả pháp bảo đều bị đối phương lấy đi, hoàn toàn không cùng cấp bậc.  

- Lần này thật sự xong rồi.  

Trong mắt không ít người xuất hiện tuyệt vọng nói.  

Trong lúc này, mọi người thở cũng không dám thở mạnh, trên mặt không có chút huyết sắc, mồ hôi to như hạt đậu rơi trên mặt bọn họ.  

Thánh Môn Tam Thư đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, bọn họ thật sự không có biện pháp nào rồi.  

Bây giờ Mạc Phàm muốn giết bọn họ, không khác gì như thái rau.  

- Bây giờ các người có gì muốn nói?  

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, nhìn đám Âm Vô Thiên nói.  

Sắc mặt đám người Long Hoa Hội khó coi, không ai dám nói chuyện.  

Bọn họ đã thua, thua hoàn toàn.  

Một lát sau, Âm Vô Thiên liếc mắt nhìn Tần Kiệt một cái, trong mắt lóe lên tàn nhẫn, hắc đao trên tay ông ta cũng nhoáng lên một cái, vết đao trên cổ Tần Kiệt sâu hơn nhiều, máu tươi chảy từ đao phong xuống.  

- Mạc Phàm, Tần Kiệt là đồ đệ của cậu đúng không, giao Tam Thư, Tam Thánh Bút và biện pháp khống chế Tam Thư ra đây, nếu không tôi sẽ giết đồ đệ cậu.  

Âm Vô Thiên lạnh lùng nói.  

Dù sao bọn họ đã thua, chỉ có thể liều mạng một trận.  

Ông ta không tin Mạc Phàm không quan tâm sống chết của đồ đệ mình.  

Nếu Mạc Phàm quan tâm sống chết của bọn họ, thì phải dựa theo lời ông ta nói mà làm.  

Chỉ cần lấy được biện pháp khống chế Tam Thư, bọn họ có thể đạt được công pháp tu luyện của Mạc Phàm, có thể đạt được y thuật, trận pháp, Huyễn Thuật và toàn bộ mọi thứ của Mạc Phàm, cuối cùng người thắng là bọn họ, không phải Mạc Phàm.  

Nghe lời Âm Vô Thiên nói, Nguyên Long, người đàn ông hơi gầy và Huyền Linh Tử nhướn mày, trước mắt hơi sáng lên.Dạ Vô Nhai nhíu mày, trong mắt chớp lóe vẻ do dự, không nói gì thêm.  

Mạc Phàm lấy pháp bảo của Long Hoa Hội bọn họ thì sao, người của Mạc Phàm còn đang ở trong tay bọn họ.  

- Còn hai người này nữa, nếu cậu không quan tâm đ ến sống chết của bọn họ, thì có thể ra tay với chúng tôi, nếu cậu không muốn bọn họ chết, thì làm theo lời chúng tôi nói đi.  

Huyền Linh Tử cười âm hiểm nói.  

Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, lợi hại đến mức bọn họ đều bất lực.  

Nhưng cho dù vậy Mạc Phàm không thể cứu ba người cùng lúc từ tay bọn họ được.  

Cho dù bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng có chút tự tin đó.  

Chỉ cần chưa tới một phần mười giây, bọn họ có thể giết một người, Mạc Phàm cứu được một người, tuyệt đối không cứu được ba người.  

- Sư phụ, đừng để ý ông ta.  

Tần Kiệt kêu lên.  

- Mạc tiên sinh, đừng để ý chúng tôi, trực tiếp giết đám khốn nạn này đi.  

A Hào cũng tức giận nói.  

Chắc chắn đám người này không phải chỉ đơn giản là vơ vét tài sản của Mạc Phàm một phen, để bọn họ thực hiện được một lần, sẽ có lần nữa.  

- Tiểu tử, xem ra cậu rất muốn chết, nhưng cậu muốn chết cũng không dễ như vậy, muốn thử lại cảm giác đau đớn khi trái tim bị bóp, trái lại tôi có thể cho cậu hưởng thụ lại.  

Ánh mắt người đàn ông hơi gầy phát lạnh, sát ý chớp lóe trong mắt ông ta.  

Ông ta nắm chặt lấy trái tim A Hào, trên mặt A Hào tràn đầy vẻ thống khổ, thân thể không ngừng co giật, máu tươi lại trào từ miệng anh ta ra.  

Một tay người đàn ông hơi gầy này nắm lấy trái tim A Hào, tựa như cầm một quả bóng hơi, rồi nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, trái tim người hầu của cậu nằm trong tay tôi, cậu còn phản kháng sao?  

Người đàn ông hơi gầy nhếch miệng đắc ý, cười âm hiểm nói.  

Cho dù là Tiên Thiên Tông Sư thì cũng phải chết, nếu bóp nát trái tim chỉ có đường chết, ông ta không tin Mạc Phàm sẽ mạo hiểm như vậy.  

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt hắn chớp lóe sắc bén.  

- Đây là Long Hoa Hội sao?  

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.  

- Mạc Phàm, cậu có ý gì?  

Dạ Vô Nhai nhíu mày, lạnh giọng hỏi.  

Mạc Phàm không để ý đến Dạ Vô Nhai, chỉ lắc đầu thất vọng.  

Đường đường là Long Hoa Hội, thế lực số một Hoa Hạ, cũng chỉ là một đám người thất bại, thua xong còn lấy người bên cạnh hắn uy hiếp.  

Sớm biết như thế, hắn đã không lãng phí nhiều thời gian với Long Hoa Hội rồi, trực tiếp giơ kiếm chém là được.  

- Âm Vô Thiên, các ông cho rằng có thể làm người của tôi bị thương trước mặt tôi được sao?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi.  

Muốn giết người trước mặt hắn là chuyện không có khả năng.  

Muốn giết người trước mặt y tiên bất tử hắn, càng không thể được.  

Nhất là sau khi hắn lấy Tam Thư và Tam Thánh Bút muốn giết người của hắn, quả thực là si tâm vọng tưởng.  

Nghĩ đến chuyện này, “bùm” một tiếng, ngọn lửa màu vàng dấy lên trên người hắn.  

- Mạc Phàm, cậu đây là không muốn cúi đầu vì người của cậu sao, đừng quên cậu là sư phụ của Tần Kiệt, thân là sư phụ mà vô tình vô nghĩa như thế sao?  

Âm Vô Thiên lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm lắc đầu, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười, vươn một tay ra, năm ngón tay mở ra.  

Lúc này dùng đạo đức trói buộc hắn, Âm Vô Thiên đúng là nói dễ dàng quá.  

Nếu hắn thật sự không cứu được Tần Kiệt, A Hào, Sử Hàng, bảo hắn quỳ xuống hắn sẽ không nhăn mày một cái.  

Đối với hắn mà nói, sinh mệnh người bên cạnh hắn quan trọng hơn tất cả.  

Nhưng đám người này không có bản lĩnh đó.  

Đám Âm Vô Thiên thấy Mạc Phàm không chịu thỏa hiệp, mắt đều nheo lại, lộ ra vài phần e sợ.  

- Cậu cho rằng cậu có thể cứu được hết ba bọn họ sao?  

Âm Vô Thiên nắm chặt hắc đao, hơi khẩn trương nói.  

- Ông cảm thấy tôi không cứu được, vậy ông mở to mắt mà nhìn cho kỹ, các ông uy hiếp sai người rồi.  

Tinh quang trong mắt Mạc Phàm tăngcao, cao giọng nói.  

- Đình!  

Một chữ vang lên, cái tay hắn vươn ra đột nhiên nắm chặt.  

Chữ “Đình” theo phong cách cổ xưa trên Tam Thánh Bút xuất hiện, Tam Thư cùng sáng lên, nhập vào nhau.  

- Không hay rồi!  

Đám Âm Vô Thiên thầm kêu lên, liền ra tay.  

Bọn họ là thành viên của Long Hoa Hội, cho dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.  

Không đợi bọn họ ra tay, ba khe hở ba màu nở rộ mà ra trên Tam Thư, khuếch tán ra xung quanh.  

Khe hở ba màu đến chỗ nào, không gian lập tức yên lặng, đao Âm Vô Thiên tiến về trước gần tấc thì dừng lại, tay Nguyên Long không thể nhúc nhích, động tác của người đàn ông hơi gầy và Huyền Linh Tử cũng dừng lại.  

Tựa như khi chiếu phim, bỗng nhiên bị ấn nút dừng, không nhúc nhích.  

Trong không gian yên lặng, Mạc Phàm không bị thế lực này khống chế, hắn vừa mới cử động, liền đến bên cạnh người đàn ông hơi gầy trước người Mạc Phàm.  

- Thích bóp trái tim người khác như vậy, ông đã thử cảm giác bóp mạnh tim mình chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK