Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa vang lên, chỉ nghe tiếng sấm “bùm” một tiếng, bạch quang chói mắt chiếu lên cửa sổ bên cạnh.  

Cả tầng lầu chấn động, giống như có vật nặng rơi xuống tầng này.  

Không ít người không hẹn mà cùng nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên toàn thân lượn lờ điện quang, ánh mắt rét lạnh như đao xuất hiện bên cạnh cửa sổ.  

- Người này là?  

Không ít người nhướn mày nói.  

Người thanh niên này không nhiều tuổi, cũng không tính là cao, nhưng đứng ở nơi đó giống như một đế vương, thần tiên, khiến người ta không tự chủ được có cảm giác rất áp bách.  

- Không phải cậu ta là Mạc Phàm, người vừa đánh bại Abe đại nhân đấy chứ?  

Một lão giả mặc kimono nhìn Mạc Phàm, thận trọng nói.  

Chuyện Mạc Phàm đánh bại Abe Seimei đã qua hai ngày, chuyện này đã sớm truyền khắp thế gia, giáo phái và tông môn Nhật quốc, không phải bí mật gì.  

Trên tấm bảng nhà Fuma viết rất rõ, người Mạc gia, Bạch gia không thể đi vào, chắc chắn “Mạc” này là nhằm vào Mạc Phàm.  

Người thanh niên này điều khiển lôi điện mà đến, khí thế toàn thân lại mạnh như vậy, chỉ có thể là Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm đến đây.  

Mỹ nữ mặc kimono bên cạnh lão giả này ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, nuốt nước bọt, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán xuống.  

- Lần này có trò hay để coi rồi.  

Lão giả cười khinh thường nói.  

Mạc Phàm đánh bại Abe Seimei, tương đương với tát vào mặt bọn họ, bọn họ đều đợi có người tới thu thập Mạc Phàm, cuối cùng bây giờ cũng có người ra tay.  

- Anh, anh đến nhanh vậy.  

Tiểu Vũ nhìn thấy Mạc Phàm thì vội vàng chạy tới, ngạc nhiên nói.  

Núi Phú Sĩ cách nơi này hơn 80 km, từ lúc cô gọi điện thoại đến bây giờ mới qua một lát, Mạc Phàm đã đến, cho dù đi phi cơ trực thăng cũng không nhanh như vậy.  

- Mọi người bị bắt nạt, sao anh có thể không nhanh chóng tới đây?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, sờ đầu Tiểu Vũ nói.  

Nếu là trước đây hắn không có biện pháp đến nhanh như vậy, bởi vì nếu tốc độ quá nhanh, thân thể không đủ cường đại sẽ trực tiếp tan vỡ.  

Sau khi hoàn thành Thứ Thể Châm, thân thể hắn đã thích ứng với tốc độ của Lôi Kiếm, chút khoảng cách đó đối với hắn chỉ là chuyện trong chốc lát.  

- Anh, anh nhanh dạy dỗ bọn họ đi, vậy mà bọn họ dùng nguyền rủa với nhà chúng ta và chị dâu, còn bắt nạt chú Long Vương và chị Hiên Hiên nữa.  

Tiểu Vũ bĩu môi, vô cùng bất mãn nói.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua tấm bảng, nhíu mày, sắc bén trong mắt lại cường thịnh hơn nhiều.  

Hai xăng pha nhớt nhìn thấy Mạc Phàm, lông mày vốn nhíu lại, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, đều nở nụ cười.  

- Mạc tiên sinh đại giá quang lâm, đúng là vinh dự của hai kẻ hèn chúng tôi.  

Tên xăng pha nhớt thấp hơn nói.  

Mạc Phàm không để ý đến người này, nhìn xung quanh.  

- 730 người, bản lĩnh của Fuma các người không nhỏ đâu?  

Chẳng trách Ngao Thiên và Tengu đều không ra tay, hóa ra 730 người cũng ở đây.  

- Mạc tiên sinh không biết rồi, 730 như Long Tổ Hoa Hạ các cậu, không thua kém gì quân đội, nhưng khác là 730 do rất nhiều thế gia, tông phái Nhật quốc tạo thành, Fuma chúng tôi cũng là một trong số đó, nếu không có 730 người, chúng tôi đâu dám làm càn trước mặt Mạc tiên sinh?  

Một xăng pha nhớt khác nói.  

Nghe có vẻ vô cùng khách sáo với Mạc Phàm, nhưng trên mặt không có một chút tôn kính, trái lại như nhìn con ba ba ở trong lồng.  

- Anh cảm thấy có 730 người, là có thể làm càn trước mặt tôi sao?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

- Không dám, nếu Mạch tiên sinh mặc kệ sự sống chết của những người bình thường, chúng tôi cũng không có biện pháp với Mạc tiên sinh.  

Xăng pha nhớt cười khinh thường nói.  

Abe Seimei đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, bọn họ chỉ có thể dựa vào chuyện này để đối phó Mạc Phàm mà thôi.  

- Trên người mấy người này có vũ khí do 730 đặc chế, bên ngoài cũng có 730 người, chỉ cần chúng ta ra tay, bọn họ sẽ hủy diệt Skytree.  

Tiểu Tuyết hơi khó xử giải thích.  

Nếu những người này chỉ ra tay với bọn họ thì dễ làm, người nhà Fuma lại dùng người vô tội để uy hiếp bọn họ.  

Skytree là một nơi nổi tiếng ở Tokyo, nơi này bị hủy, không biết có bao nhiêu người chịu khổ theo.  

- Hình như thiếu gia nhà Fuma muốn gặp cậu, cho nên mới bày ra ván cờ này.  

Ngao Thiên nói.  

- Thiếu gia nhà Fuma sao?  

Mạc Phàm lắc đầu.  

Hắn nghĩ là ai muốn đối nghịch với hắn, ai ngờ chỉ là thiếu gia nhà Fuma.  

- Các người cảm thấy, dùng người bình thường là có thể uy hiếp được tôi sao?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua hai người nói.  

- Chúng tôi không dám phỏng đoán cách nghĩ của Mạc tiên sinh, tôi chỉ có thể đánh cược Mạc tiên sinh là người tốt, nếu Mạc tiên sinh không phải người tốt, chúng tôi chỉ có thể nhận tội rồi.  

Xăng pha nhớt cao nhún vai, dáng vẻ giống như không sao cả.  

- Người tốt, ha ha.  

Mạc Phàm cười lạnh lùng.  

Vậy mà có người đánh cược hắn là người tốt?  

- Các người quá coi thường người tốt rồi.  

Hắn không biết mình có phải là người tốt hay không, nhưng biết người tốt không dễ bắt nạt như vậy.  

Ý niệm của hắn vừa động, bạch quang nhàn nhạt xuất hiện trên người hắn.  

Một tay hắn vươn ra, năm ngón tay mở ra rồi hơi nắm chặt.  

Vẻ mặt xăng pha nhớt cao hơi thay đổi, sắc mặt kỳ lạ.  

Ngay sau đó âm thanh “bùm bùm” vang lên trong cơ thể anh ta, anh ta vốn cao hơn 1m8, bị Mạc Phàm nắm chặt như vậy, trực tiếp cao như xăng pha nhớt hơn 1m7, không biết xương cốt toàn thân gãy bao nhiêu cái, máu tươi chảy từ tai mắt mũi miệng anh ta ra.  

- Bây giờ anh còn cảm thấy tôi là người tốt nữa không?Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

Sắc mặt hai xăng pha nhớt và những người xung quanh thay đổi, nhao nhao lấy thứ gì đó trong người ra, một loại tương tự súng phóng lựu nhưng không có kíp nổ, chỉ có từng sợi dây gắn kết trên người bọn họ.  

Vẻ mặt đám Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ sửng sốt, Mạc Phàm đây là không quan tâm sống chết của những người khác sao?  

Mắt những người vây xem xung quanh mở to, hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm kích động như thế, nói ra tay là ra tay luôn.  

- Nhanh rời đi, không thể ở nơi này nữa.  

Không ít người lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về phía thang máy.  

Mạc Phàm mặc kệ sự sống chết của bọn họ, ngay cả người nhà Fuma cũng không quan tâm đ ến tính mạng của mình, càng không nói đến bọn họ, ở chỗ này chỉ có thể gặp tai họa.  

Trong chớp mắt, không ít người giống như điên rồi, đang nhanh chóng rời đi.  

- Mạc tiên sinh, mong cậu nhanh chóng dừng tay, nếu không nơi này sẽ biến thành đống hoang tàn.  

Thân thể xăng pha nhớt cao không ngừng run rẩy, cố gượng cười nói.  

- Vậy sao, các người có thể thử xem, xem các người biến nơi này thành phế tích như thế nào?  

Tay Mạc Phàm lại nắm chặt.  

“Răng rắc…” Thân thể xăng pha nhớt cao lại ngắn đi rất nhiều, chỉ còn gần 1m5.  

“A…” Lúc này tiếng kêu như heo bị chọc tiết mới truyền từ miệng xăng pha nhớt cao ra.  

- Các người còn thất thần làm gì, không nhanh ra tay đi.  

Xăng pha nhớt này gào rú nói.  

Một người thuộc 730 người ở bên cạnh không do dự bóp cò, họng súng không chĩa về phía Mạc Phàm, mà chĩa về phía những người vô tội đang chạy trốn ở xung quanh.  

“Cách…” Tiếng cò súng được khởi động vang lên, năng lượng lựu đạn phát ra, nhưng không có bất luận một ai bị giết.  

Không ít người ở đây lập tức sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK