Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lập tức khôi phục như thường.
Hắn vốn tưởng rằng Moria đưa Bàn Tử quay về, không ngờ lại là tông môn ẩn thế tới trước, tốc độ nhanh thật.
- Dẫn bọn họ tới Lạc Tiên Đình đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Bàn Tử đang trên đường tới, chị họ bị bắt đi, tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Nếu người của tông môn ẩn thế tới trước, vậy giải quyết chuyện tông môn ẩn thế trước, lát nữa sẽ khiến những Huyết Ma nếm thử sự lợi hại của Tam Muội Chân Hỏa dị chủng của hắn.
- Dạ, chủ nhân.
Bóng dáng Trận Linh nhoáng lên một cái, biến mất lặng yên không tiếng động, giống như chưa từng xuất hiện.
Mạc Phàm cũng không vội vàng tới lương đình, hắn nâng một chân lên, khi hạ xuống đã ra khỏi phòng luyện công, đến giữa động thiên bên cạnh linh tuyền.
- Đi đi!
Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, một đạo tử khí rơi lên trên một vùng đất khác trên linh tuyền, nói với Trường Sinh Linh Thụ trên tay.
Trường Sinh Linh Thụ chớp lóe thanh quang, hóa thành linh thụ đâm gốc vào trong thổ nhưỡng có tử khí.
Không ngừng nuốt nhả linh khí, cải thiện thổ nhưỡng dưới chân.
Mạc Phàm vươn một tay ra nắm trong không trung, một hỏa hoa cỡ đầu người xuất hiện trong tay hắn.
Đây là trung tâm của Thiên Hỏa Đại Trận, do Lưỡng Muội Chân Hỏa của hắn biến thành.
Thiên Hỏa Đại Trận có thể khiến không ít người tới Giang Nam thay đổi sắc mặt, nhưng thực lực cao hơn một chút vẫn có thể đối kháng được Thiên Hỏa Đại Trận, ví dụ như đám người của tông môn ẩn thế.
Hiện giờ chân hỏa đã thành Tam Muội, cũng đến lúc tăng Thiên Hỏa Đại Trận rồi.
“Bùm!” Bỗng nhiên trong tay còn lại của hắn xuất hiện hỏa diễm màu vàng có đường vân tử liên hoa.
Hai tay hắn hợp thành một, đốm lửa đỏ như máu kia chậm rãi biến thành màu vàng, từng đạo đường vân tử sắc xuất hiện ở giữa hỏa diễm.
Đốm lửa này thay đổi, một vòng một vòng gợn sóng lấy trang viên Mạc gia làm trung tâm, như nước gợn sóng dập dờn ra xung quanh.
Gợn sóng thổi tới đâu, tất cả đốm lửa trên bầu trời biến thành kim sắc tử văn, hình dạng cũng từ bồ công anh biến thành liên hoa, trôi nổi trong không trung.
Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới biến mất trong động thiên.
…
Lạc Tiên Đình, ở trên một trong hai ngọn núi trang viên Mạc gia dựa vào, nhìn thì như ở trong trang viên Mạc gia, thực ra sau khi được trận pháp cải tạo, lương đình này ở trong một khu đất hoang cách trang viên Mạc gia mười mấy km.
Cho dù trong Lạc Tiên Đình xảy ra chuyện gì, đều không ảnh hưởng tới trang viên Mạc gia.
Cho dù ném một quả bom nguyên tử ở Lạc Tiên Đình, cũng không ảnh hưởng tới Mạc gia.
Nơi này được Mạc Phàm bố trí không ít trận pháp, chuyên dùng để nghênh đón những khách không mời mà tới.
Lúc này trong Lạc Tiên Đình, mấy nam nữ mặc cổ trang ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp đứng ở hai bên, xếp thành hai hàng.
Một người thanh niên mặc trường bào màu hỏa hồng ngồi nghiêm túc trong lương đình, trong mắt hiện lên chút khinh thường, không thèm nhìn linh trà Trận Linh bưng tới, trên mặt đều là kiêu ngạo.
Đứng sau người thanh niên này là một lão nô đeo kiếm.
Lão nô này nhìn thoáng qua bầu trời ở phía xa, trận pháp ở xung quanh và linh trà đặt trên bàn đá, lông mày tuyết trắng hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên chút dị dạng.
- Thiếu gia, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, có khả năng chủ nhân nơi này không đơn giản.
Lão nô tiến đến bên tai người thanh niên, nói với vẻ nghiêm túc.
Cho dù là hỏa hoa trên bầu trời, trận pháp ở đây, hay là linh trà, cho dù là ở trong tông môn ẩn thế cũng không có, nếu những thứ này đều trên trăm năm thì không có gì, nhưng những thứ này đều là mới còn chưa được bao lâu.
Mạc gia là một gia tộc mới quật khởi trong thế tục lại có thể làm được, hẳn là không đơn giản.
Bút tích này chỉ có ở Tu Chân giới.
- Không đơn giản, vậy chúng ta đơn giản sao?
Người đàn ông hơi nhếch miệng, nói với vẻ khinh thường.
Một phàm nhân mà thôi, luôn luôn đều là phàm nhân, kém hơn những người ở trong tông môn ẩn thế một cấp bậc.
Mà bọn họ lại đến từ Tu Chân giới, phàm nhân lợi hại tới mấy, cho dù là đế vương trên thế gian cũng không cùng một cấp bậc với bọn họ, có gì phải cẩn thận.
Nếu thật sự phải cẩn thận, vậy cự long phải cẩn thận con kiến rồi.
- Chủ nhân nhà các cậu đâu, không biết chúng tôi tới rồi à, có phải cần bản công tử đốt nơi này thành tro tàn, cậu ta mới xuất hiện hay không.
- Vị thiếu gia này bớt giận, tôi đã thông báo cho chủ nhân của tôi, lát nữa chủ nhân tôi sẽ tới thôi.
Trận Linh vội vàng nói.
- Thôi, vẫn nên để tôi tự khiến cậu ta xuất hiện vậy.
Người thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, một tay vươn ra, một đốm lửa lập tức xuất hiện trong tay anh ta, kình phong quay xung quanh hỏa diễm nổi lên bốn phía.
Lúc này giọng nói lạnh như băng của Mạc Phàm vang lên trong Lạc Tiên Đình.
- Anh còn chưa đủ tư cách để tôi hiện thân.
Giọng nói này mới vang lên, một quang môn xuất hiện trong Lạc Tiên Đình, Mạc Phàm đi từ trong ra.
Nhìn thấy Mạc Phàm, trong hai hàng người bên ngoài đình có mấy người thay đổi sắc mặt, lộ ra chút kiêng kị.
- Thần Sứ đại nhân, chính cậu ta phong ấn chưởng môn của chúng tôi, còn muốn giết Cơ Như Long đại nhân.
Một người đàn ông trong đó chỉ vào Mạc Phàm nói.
Người đàn ông mặc hồng bào nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm vừa nói, trong mắt lóe lên khinh thường.
- Tôi tưởng là ai khiến Địa Cầu gà chó không yên, muốn tôi đi xuống xử lý, hóa ra là tiểu tử cậu.
Phía sau anh ta, lão nô đeo kiếm nhíu lông mày lại, một tay để trên trường kiếm huyết sắc ở sau lưng, nhắc nhở:
- Thiếu gia cẩn thận người này!
Thực lực của Mạc Phàm không cao, không bằng ông ta, nhưng khí tức toàn thân Mạc Phàm cho dù là ông ta cũng cảm thấy rất nguy hiểm.
Ở Tu Chân giới có vô số người có thể khiến ông ta có cảm nhận này, nhưng lẽ ra trên Địa Cầu không có.
- Huyết thúc, một người Địa Cầu mà thôi, chú có cần phải kích động như vậy không, chú ở thành Long Dương cũng không vậy mà.
Người thanh niên mặc hồng bào nói với vẻ khinh thường.
Huyết thúc này của anh ta là sát thần nổi tiếng ở thành Long Dương, thực lực Kim Đan đỉnh phong, vì báo thù cho cha mẹ, trong một đêm diệt 18 gia tộc tu tiên trong thành, trong đó bao gồm mấy lão quái vật Nguyên Anh.
Một tu sĩ Kim Đan có thể làm những chuyện này, đủ để thấy thực lực.
Chính vì như vậy, Chúc gia bọn họ mớinhận Huyết thúc làm nô.
Người không sợ trời không sợ đất, đến một tinh cầu nhỏ bé như Địa Cầu lại có đức hạnh này, không thể không nói khiến anh ta vô cùng thất vọng.
Lão nô nhíu mày nhưng không phản bác, tay vẫn không buông ra khỏi huyết kiếm ở sau lưng, hai mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ cảnh giác.Mạc Phàm không thèm nhìn người thanh niên mặc hồng bào, trái lại nhìn lướt qua lão nô kia.
- Người của Kỳ Lân Huyết gia sao?
Kỳ Lân Huyết gia là bán nhân, những người này có một nửa huyết mạch người, một nửa huyết mạch Kỳ Lân, bởi vì linh trí không cao, lại vì huyết mạch mà không thể khống chế được mình, cho nên thường phải làm nô lệ.
Sau lưng người này là huyết kiếm, toàn thân có mùi Huyết Kỳ Lân, lại là người của thành Long Dương, phần lớn là người của Kỳ Lân Huyết gia.
Vẻ mặt lão giả đeo kiếm khẽ đổi, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Quả thật ông ta là người của Kỳ Lân Huyết gia, nhưng sao một người trên Địa Cầu lại biết chuyện này?
Lần này ngay cả thanh niên mặc hồng bào cũng nhíu mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.
- Tiểu tử, tuy cậu là phàm nhân trên Địa Cầu, nhưng trái lại có vài phần nhãn lực đó.