Người thanh niên này khoảng hai mươi tuổi, mặc tây trang giá trị xa xỉ, gương mặt trắng nõn, trên tai trái anh ta còn đeo khuyên tai, dáng người cao gầy như minh tinh Hàn Quốc.
Nhưng đôi mắt như mắt rắn, khiến người ta không rét mà run.
Người thanh niên này vừa đến, lập tức khiến nhà hàng chấn động.
- Không phải người kia là kẻ điên của Phương gia sao, sao anh ta lại đến đây.
- Đừng nói nữa, vẫn nên nhanh chóng rời đi tốt hơn.
Có người đang ăn cơm hoảng hốt nói.
Người thanh niên này không phải ai khác, đúng là Phương Tử Phong.
Một trận quyết đấu thuật thôi miên, bị Phương Tử Phong biến thành đại hội xxoo, khiến đối phương trở thành đệ tử có tiếng xấu ở tỉnh Giang Nam.
Nếu Phương Tử Phong xuất hiện ở nơi này, vẫn nên rời đi tốt hơn.
Ăn ít đi một bữa cũng không sao, bị Phương Tử Phong thôi miên thì không hay rồi.
- Phục vụ, nhanh tính tiền!
Trong lúc này, trong nhà hàng tràn đầy âm thanh tính tiền.
Nghe thấy nhiều âm thanh tính tiền như vậy, khóe miệng Phương Tử Phong khẽ nhếch lên, cười tà mị, giống như cự xà nhìn con mồi chạy trốn ở xung quanh.
- Chuyện này, sao lại thế này?
Sử Hàng bưng ly rượu lên, tò mò hỏi.
Anh ta cũng nhìn thấy Dư Bân, nhưng mà một Dư Bân, không đến mức khiến nhiều người lập tức đi thanh toán như vậy, Dư Bân lại không cầm súng.
- Nên tới hay không, đều đã đến rồi.
Sắc mặt Trần Huyền Phong hơi khó coi nói.
Vừa rồi bọn họ còn nói ở phòng ngủ, bảo Mạc Phàm cẩn thận Phương Tử Phong một chút, cẩn thận Dư Bân, không ngờ bọn họ ra ngoài ăn cơm liền gặp hai người kia.
- Lão tam, kia không phải là Phương Tử Phong người điên mà cậu nói đấy sao?
Phương Nhân Hiếu ngơ ngẩn nói.
Anh ta là người Giang Nam, chuyện về Phương Tử Phong anh ta có biết sơ sơ một chút.
- Ngoại trừ anh ta có bản lĩnh lớn như vậy, còn có thể là ai.
Trần Tĩnh có chút vui sướng khi người khác gặp họa nói.
Vừa rồi Mạc Phàm còn nói không cần xin lỗi Dư Bân, xem lần này Mạc Phàm không xin lỗi thế nào.
Một Dư Bân đã khiến Mạc Phàm không chịu nổi, huống chi bên cạnh còn có Phương Tử Phong khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, lần này có trò hay để coi rồi.
- Chuyện này…
Sắc mặt Sử Hàng và Phương Nhân Hiếuthay đổi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Gặp được Dư Bân và Phương Tử Phong vào lúc này, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Mạc Phàm thì vô cùng lạnh nhạt, hắn liếc mắt nhìn Phương Tử Phong một cái, lông mày hơi nhướn lên, trong mắt lộ ra một chút bất ngờ.
- Tu sĩ?
Trên người Phương Tử Phong lộ ra một loại năng lượng kỳ lạ dao động, năng lượng dao động này khác với hắn nắm giữ, nhưng là tu sĩ không thể nghi ngờ.
Hơn nữa lực lượng này còn không yếu, hẳn là cấp bậc Tiên Thiên.
- Đúng là mình coi thường Giang Nam quá rồi.
Mạc Phàm nghĩ thầm.
Tuy hắn từng tiếp xúc với mấy thế lực Giang Nam, ví dụ như Bạch gia, Lâm gia, Mộc gia, Nam Cung gia, nhưng chưa chân chính đến tỉnh Giang Nam.
Hắn chỉ đến tỉnh Giang Nam một ngày, liền gặp tu sĩ như Phương Tử Phong, quả nhiên tỉnh Giang Nam là nơi Đông Hải không so sánh được.
Khi hắn nhìn Phương Tử Phong, không biết Phương Tử Phong cảm nhận được hay là trùng hợp, cũng nhìn về phía hắn.
Dư Bân nhìn về phía Mạc Phàm theo Phương Tử Phong, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Anh ta chỉ muốn hẹn Phương Tử Phong ăn một bữa cơm, sau đó mời Phương Tử Phong ra tay dùng thuật thôi miên thu thập Mạc Phàm giúp anh ta.
Ai biết vậy mà bọn họ gặp Mạc Phàm ở Vọng Giang Lâu này, đúng là trời giúp anh ta rồi.
- Phương thiếu, đại sư giỏi về thôi miên mà tôi nói với anh, là tiểu tử này đó, chúng ta qua đó xem đi.
- Hả?
Phương Tử Phong nhìn Mạc Phàm đầy hứng thú, đi cùng Dư Bân tới bàn của Mạc Phàm.
- Tiểu tử, đúng là oan gia ngõ hẹp thật, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.
Khóe miệng Dư Bân nhếch lên, cười mỉa nói.
Ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm như nhìnmột con thú bị giam giữ.
Lúc ở trường học, anh ta bị Mạc Phàm thôi miên bêu xấu.
Hiện giờ bên cạnh anh ta có đại sư thôi miên đáng sợ nhất Giang Nam, ngoại trừ chịu trói ra Mạc Phàm còn có thể làm gì?
Anh ta vừa nói như vậy, Trần Huyền Phong nắm chặt tay lại, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
- Dư thiếu, tôi là Sử Hàng Sử gia Giang Châu, có khả năng lão đại tôi có hiểu lầm với anh, hay là như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, tất cả chi phí Dư thiếu và Phương thiếu tốn hôm nay đều tính cho tôi, chuyện này cứ như vậy thôi, dù sao mọi người đều là bạn học ở đại học Đông Hải, nể mặt nhau đi.
Sử Hàng cười nhạt nói.
Theo ý anh ta, bốn bọn họ có thể từ trời nam biển bắc gom lại ở cùng một căn phòng là duyên phận, sau này sẽ là anh em.
Nếu là anh em, không thể ngồi yên không quan tâm.
Sử Hàng vừa đứng ra, lông mày Trần Tĩnh nhíu lại, vội vàng kéo Sử Hàng.
Có phải người này bị ngốc rồi không, mới làm bạn cùng phòng chưa tới một ngày, liền đứng ra bảo vệ Mạc Phàm, đúng là lấy người ngoài làm anh em.
Đối phương là người bình thường còn chưa tính, đối diện là Dư Bân và kẻ điên Phương gia, chuyện này có khác gì muốn chết?
Người anh ta muốn bảo vệ còn không có một chút giá trị nào.
- Sử gia Giang Châu sao?
Dư Bân nhướn mày, liếc mắt nhìn Sử Hàng một cái.
- Sử Lượng là gì của cậu?
- Anh ấy là anh họ tôi, Dư thiếu quen anh họ tôi sao?
Sử Hàng hơi vui vẻ, cười nói.
Nếu Dư Bân này quen anh họ anh ta, có khả năng chuyện này dễ làm rồi.
- Chẳng trách các cậu đi vào Vọng Giang Lâu được, nếu Sử Lượng là anh họ cậu, vậy anh ta có nói cho cậu biết, anh ta chịu một cái tát ở Giang Nam là do tôi đánh hay không?
Dư Bân cười khinh thường nói.
- Cái gì?
Sắc mặt Sử Hàng lập tức khó coi, giống như bị người ta tát mạnh mấy cái ở nơi đông người.
Chuyện anh họ anh ta ở Giang Nam đương nhiên anh ta có biết, anh họ anh ta tới đây bàn chuyện làm ăn, vốn bàn bạc rất thuận lợi.
Bởi vì một công chúa ở KTV, liền xảy ra mâu thuẫn với ác thiếu Giang Nam.
Kết quả không chỉ làm ăn bị đóng băng, anh họ anh ta còn bị ác thiếu Giang Nam này tát một cái, chuyện này không giải quyết được gì.
Chỉ là không ngờ người tát anh họ anh ta một cái lại là Dư Bân.
- Bây giờ cậu còn dám muốn mặt mũi nữa không?
Dư Bân nhìn chằm chằm Sử Hàng, cười mỉa hỏi.
- Anh…
Sử Hàng nhíu chặt mày, trong mắt đều là phẫn nộ, nhưng không có biện pháp.
Anh họ anh ta bị Dư Bân tát một cái, đều chỉ có thể nén giận, chắc chắn mặt mũi này của anh ta cũng không có được.
Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén lóe lên.
Không đợi hắn mở miệng, Trần Tĩnh tươi cười nịnh nọt đứng dậy.
- Dư thiếu, anh ấy là bạn trai tôi, lúc nói chuyện không dùng nhiều não, anh đừng chấp với anh ấy, lát nữa chúng tôi sẽ bồi tội với anh.
Dư Bân nhìn lướt qua người Trần Tĩnh một cái, cười đắc ý nói.
- Nếu bạn học cũ đã mở miệng rồi, cứ quyết định như vậy đi.
- Cảm ơn Dư thiếu.
Trần Tĩnh cười quyến rũ nói, vội vàng kéo Sử Hàng ngồi xuống.
Hình như Dư Bân không sốt ruột thu thập Mạc Phàm, dời mắt nhìn Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu.Đùa chết Mạc Phàm luôn không thú vị lắm, nếu ra tay, phải đùa Mạc Phàm sống không bằng chết, khiến cho tất cả mọi người biết kết cục đắc tội Dư Bân anh ta là thế nào.
- Sử gia Giang Châu không có khả năng lấy mặt mũi từ chỗ tôi, hai người hẳn là bạn cùng phòng của cậu ta, có định thử một lần không?
Khi nói chuyện, trên mặt anh ta đều là trêu tức.