Mộc Phong Nhạc không nhịn được, giận dữ hét.
Mạc Phàm chưa ra khỏi động thiên, nếu anh ta không mở miệng, hội đấu giá sẽ không tiến hành được mất.
Chỉ cần hội đấu giá diễn ra bình thường, với công dụng của ba thứ Mạc Phàm luyện chế, cuối cùng ai cười còn chưa biết.
Không đợi Lâm Khuynh Thiên mở miệng, Mộc Hồng Viễn cười khinh miệt.
- Phong Nhạc, người Mạc gia không làm chủ được, cậu là một người ngoài có thể làm chủ thay Mạc gia sao?
Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười.
Trong đám người, đám gia chủ Lưu gia thấy một màn này, lắc đầu muốn đi ra ngoài.
Bọn họ vốn ôm thái độ hoài nghi tới, dù sao cũng là thứ gia tăng tuổi thọ, khiến dung nhan người ta không già đi, đâu dễ tạo ra như vậy.Nếu không phải gắn tên Mạc đại sư, bọn họ sẽ không tới.
Hiện giờ xem ra hơn phân nửa là bọn họ thành công cụ để Mạc gia đấu với Lâm gia.
Nếu là như vậy, bọn họ không cần phải tham gia hội đấu giá.
Gia chủ Lưu gia rời đi trước, không ít người cũng rời đi theo.
- Chuyện này…
Sắc mặt đám cha Mạc Phàm khó coi đến mức cực hạn.
Ngày mai đến hạn phải trả 200 triệu, tối nay là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Cơ hội này cứ mất đi như vậy, Mạc gia bọn họ thật sự phải vạn kiếp bất phục.
200 triệu, vô số người mấy đời không kiếm được, càng không nói đến chuyện trả hết.
- Xem ra hội đấu giá tối nay không tiến hành được rồi.
Lâm Khuynh Thiên nheo mắt, cười nói.
Hội đấu giá không thể tổ chức, Mạc gia đợi biến mất đi.
Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên.
- Cho dù Lâm Thiên Nam tới, hội đấu giá vẫn tiến hành đúng giờ.
Những lời này vừa vang lên, sắc mặt không ít người thay đổi.
Lâm Thiên Nam là người đứng đầu Hoa Hạ, có người dám nói như vậy, khẩu khí đúng là lớn.
Tươi cười trên mặt đám Lâm Khuynh Thiên cứng đờ, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, hai mắt lấp lánh như vì sao, bước từ trong một chiếc xe ra, theo sau là A Hào mặc tây trang đeo kính râm.
Trong chớp mắt, cho dù là Lâm Khuynh Thiên, Liễu Như Phong, Tống Chung, hay là người xem náo nhiệt, trong mắt đều lóe lên dị sắc.
- Mạc tiên sinh!
Đám Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc nhìn thấy người tới là Mạc Phàm, thở phào một hơi.
Mạc Phàm không tới, hội đấu giá sẽ thất bại mất.
- Chẳng lẽ tiểu tử này là Mạc đại sư trong truyền thuyết?
Không ít người nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khiếp sợ nói.
Tuy Mạc Phàm lộ mặt nhiều lần, nhưng chỉ có mấy người chân chính gặp hắn.
Rất nhiều người muốn chụp ảnh Mạc Phàm, nhưng ảnh chụp Mạc Phàm không mơ hồ thì không thấy rõ mặt, mỗi lần đều là gương mặt khác nhau.
Rất nhiều người biết Mạc đại sư còn ít tuổi, nhưng không ngờ Mạc đại sư còn chưa tới 20 tuổi.
Mạc Phàm chậm rãi đi vào Lan Quý Phi, cho cha mình ánh mắt yên tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Lâm Khuynh Thiên.
Không thể không nói, tối nay đúng là náo nhiệt, chỉ riêng Tiên Thiên Tông Sư đã có mấy vị, nhiều hơn hắn dự đoán một chút.
- Vừa rồi ai nhường vị trí cho Lâm thiếu?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Trên đường tới hắn dùng thần thức kiểm tra nơi này, chuyện xảy ra ở đây hắn đều biết.
- Là tôi, làm sao?
Người đàn ông xấu xí kia cười khinh thường nói.
- Còn có tôi nữa.
Một người đàn ông khác cười khẽ, nói theo.
Một đám người lúc trước trào phúng người Mạc gia không sợ hãi đứng ra, vẻ mặt trêu tức, không để Mạc Phàm vào mắt.
Cho dù tiểu tử này là Mạc đại sư thì sao, có nhiều người của Lâm gia, Thanh Bang, Liễu gia ở đây như thế, Mạc Phàm dám ra tay à?
- Cút!
Mạc Phàm nheo mắt nói.
Một đám vai phụ cũng dám nhân cơ hội giẫm lên Mạc gia bọn họ, nghĩ Mạc gia bọn họ là sàn nhà, ai cũng giẫm được sao?
Người đàn ông xấu xí nhếch miệng cười, giơ tay ngoáy lỗ tai.
- Cút sao? Tôi không nghe lầm đấy chứ, chúng tôi là người Mạc gia cậu mời tới, cậu bảo chúng tôi cút thì chúng tôi cút, cậu nghĩ chúng tôi là quả bóng cao su à.
Người đàn ông cười nói.
Bọn họ sẽ tự đi, nhưng Mạc Phàm đuổi bọn họ đi, vậy bọn họ sẽ không đi nữa.
- Tiểu tử, cậu quá tự cho là đúng rồi?
Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt chớp lóe dị sắc, từng đạo gợn sóng mắt thường không thể thấy bay về phía đám người kia.
- Các anh còn không bằng quả bóng cao su, không tự mình cút, tôi sẽ để các anh cút.
Câu này vừa vang lên, sắc mặt đám người này thay đổi, cuối cùng không cười nổi.
Thân thể bọn họ như biến thành tượng gỗ, rõ ràng không muốn, thân thể không chịu nổi khống chế nằm sấp xuống, mọi người lần lượt lăn trên đất.
- Mạc Phàm, cậu đã làm gì chúng tôi, cậu biết chúng tôi là ai không? Mau thả chúng tôi ra.
Mặt người đàn ông xấu xí đầy đất, hoảng sợ kêu lên.
Bọn họ chưa từng thấy chuyện như vậy, giống như là gặp quỷ.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, làm như không nghe thấy.
Là ai thì sao, lần này Lâm gia sẽ bị hắn diệt, những người đứng bên phía Lâm gia là cái thá gì?
Đám người này cút đi, trong ngoài Lan Quý Phi lập tức yên tĩnh lại, không ít người nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.
Một câu, liền khiến mười mấy người tự cút.
- Chuyện này…
Đám gia chủ Lưu gia chuẩn bị lên xe rời đi, thấy một màn này dừng bước lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ hứng thú.
Đuổi những người này đi, Mạc Phàm liếc mắt nhìn Liễu Như Phong một cái, dời mắt nhìn Mộc Hồng Viễn.
- Ông là gia chủ Mộc gia đúng không?
- Đúng vậy, Mạc đại sư có gì chỉ giáo?
Mộc Hồng Viễn cười kiêu ngạo nói.
Mạc Phàm đuổi mấy người kia thì sao, chuyện này nằm trong dự kiến của bọn họ, dù sao Mạc Phàm là người diệt Hoàng gia, đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao không có chút tính cách.
Những người Mạc Phàm đuổi như cỏ dại ven đường, bị Mạc Phàm cắt một cây, lập tức có mấy cây dài ra.
- Những người khác và sủng vật đều được vào Lan Quý Phi, nhưng gia chủ Mộc gia ông không thể vào.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trong chớp mắt sắc mặt Mộc Hồng Viễn khó coi, gương mặt như bị mấy người phụ nữ hư hỏng tát mạnh.
Ngay cả sủng vật cũng có thể tiến vào, ông ta lại không thể, chuyện này khác gì bảo ông ta không bằng chó.
- Mạc Phàm, cậu nói cái gì?
Mộc Hồng Viễn tức giận nói.
Mộc gia ông ta kém Lâm gia một chút, nhưng cho dù là Lâm Thiên Phong bình thường đều xưng huynh gọi đệ với ông ta, tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam thấy ông ta cũng phải gọi ông ta một tiếng Mộc lão đệ, vô cùng khách sáo với ông ta.
Mạc Phàm là tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vậy mà nhục nhã ông ta như thế.
- Ông có thể thử xem, hậu quả đi vào cánh cửa này.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, ngón tay hắn khẽ cử động, một phù văn cổ xưa bay ra, chớp lóe biến mất vào trong cơ thể Mộc Hồng Viễn.
Đến cảnh giới Tiên Thiên, hắn có thể sử dụng rất nhiều pháp thuật, ví dụ như phong ấn người thành các loại nguyền rủa động vật.
Chỉ cần Mộc Hồng Viễn dám vào cánh cửa này, hắn đảm bảo sẽ khiến Mộc Hồng Viễn biến thành thứ tất cả mọi người không ngờ tới.
Mộc Hồng Viễn nắm chặt tay, vốn định đi qua cửa vào Lan Quý Phi, xem Mạc Phàm có thể làm gì ông ta.
Nhưng ông ta nhìn thấy đám người đang lăn ra ngoài, quyết định không vào nữa.
Một câu của Mạc Phàm khiến những người đó tự động lăn đi, tất nhiên có thể khiến ông ta xấu mặt trước mặt mọi người.
Dù sao hội đấu giá diễn ra bình thường, Mạc gia không có khả năng kiếm được 200 triệu.
Ông ta không cần phải mạo hiểm như thế, an vị đợi Mạc gia bị diệt là được rồi.
- Xem như cậu lợi hại.
Ông ta trừng Mạc Phàm một cái, giận dữ rời đi.
Mộc Hồng Viễn rời đi, lúc này Mạc Phàm mới dời mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên.
- Nếu cậu muốn thua, thì vào đi.