Hà Thi Thi buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc áo da liền thân màu đen, trên chân là một đôi ủng da.
Bộ quần áo dán sát vào đường cong hoàn mỹ của cô ta, giống như chế tác vì suy nghĩ độc đáo.
- Thi Thi, tối muộn rồi, em mặc bộ quần áo này làm gì?
Vẻ mặt Lỗ Lão Hổ ngây ngốc, hỏi.
Trong mắt Hà Thi Thi hiện lên chút ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn Lỗ Lão Hổ một cái, sau đó nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, tốt nhất là cậu nên thả bà ấy ra, nếu không chắc chắn hai người này sẽ chết.Hà Thi Thi nhìn thoáng qua trên lầu, lạnh lùng nói.
Bên cạnh cầu thang bảo vệ ở tầng hai, con trai Lỗ Lão Hổ chậm rãi đi tới.
Sắc mặt tiểu tử này xanh mét, giống như người chết, trong mắt lóe sáng hung lệ, khóe miệng còn xuất hiện tươi cười vô cùng quỷ dị, miệng liên tục phát ra tiếng cười hì hì.
Gương mặt tà dị làm người ta sởn gai ốc.
Một tay đứa bé này cầm dao, tay còn lại nắm lấy mẹ Lỗ Lão Hổ hôn mê bất tỉnh, đứa bé còn là vị thành niên, nhưng cậu ta xách mẹ Lỗ Lão Hổ như xách con gà con, kéo ra ngoài.
Dao găm trong tay đứa bé này để ngang ở cổ mẹ Lỗ Lão Hổ, đợi Hà Thi Thi ra lệnh, con dao này sẽ gặp máu tươi.
- Tiểu Hổ, con đang làm gì thế, nhanh bỏ bà nội con xuống, rồi ném dao sang một bên.
Vẻ mặt Lỗ Lão Hổ thay đổi, vội vàng gọi con của ông ta.
Lỗ Tiểu Hổ giống như không nghe thấy, chỉ nghiêng đầu khoa chân múa tay với Lỗ Lão Hổ, miệng liên tục phát ra tiếng kêu hì hì của đứa bé, căn bản không để ý đến ông ta.
Ở cửa, Mạc Phàm dừng hỏa kiếm trong tay, liếc mắt nhìn tầng hai một cái, hàn mang trong mắt lại thịnh vượng hơn vài phần.
- Ông không nói chuyện được với cậu ta đâu, cậu ta sẽ không nghe lời ông.
Mạc Phàm nói.
- Cái gì?
Lỗ Lão Hổ sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Mạc tiên sinh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?
Biến cố bất chợt tới, làm đầu ông ta cảm thấy mơ hồ.
- Con trai ông bị Cổ Mạn Đồng phụ thân rồi.
Mạc Phàm giải thích.
- Không phải Cổ Mạn Đồng kia được cậu siêu độ rồi sao?
Lỗ Lão Hổ cảm thấy mờ mịt.
- Tôi đã siêu độ cho cậu ta, nhưng bà xã ông tàn nhẫn hơn tôi nghĩ một chút, dùng một đạo mệnh hồn gọi cậu ta quay về, phụ vào trên người con trai ông.
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Hà Thi Thi chăm chú, nói.
- Bà xã của tôi sao?
Mắt Lỗ Lão Hổ chớp chớp, nhìn về phía Hà Thi Thi gần đây không bình thường.
- Thi Thi, em nói cho anh biết, chuyện này là sao đây?
Hà Thi Thi hơi nhếch môi, lắc đầu, cười khinh thường.
- Lỗ Lão Hổ, anh còn chưa nhìn ra sao, tôi gả cho anh đều là vì cái răng kia.
Hà Thi Thi là khi ông ta đến Vân Nam, đúng lúc đến nơi Hà gia ném tú cầu kén rể, lúc ấy có mấy trăm người đàn ông đợi cướp đoạt tú cầu, cuối cùng tú cầu kia rơi vào trong tay ông ta.
Bây giờ nghĩ lại, một màn ngày đó vẫn giống như là nằm mơ, ông ta cảm thấy Hà Thi Thi như Lâm muội muội rơi từ trên trời xuống.
Hà Thi Thi tới Lỗ gia không lâu, liền mang thai con ông ta, sao có thể là Hàng Đầu Sư?
- Không có khả năng, em còn đang mang thai con của anh, nếu em thật sự muốn cái răng kia, anh hoàn toàn có thể cho em, em căn bản không cần làm như vậy.
Lỗ Lão Hổ lắc đầu nói.
- Con của chúng ta, không phải bây giờ con của chúng ta đang ở trên người con trai anh sao?
Hà Thi Thi cười mỉa nói.
- Cái gì?
Thân thể Lỗ Lão Hổ run lên, giống như bị sét đánh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía con ông ta, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
- Em muốn nói Cổ Mạn Đồng kia là em dùng con chúng ta luyện chế sao?
- Nếu không thì sao?
Hà Thi Thi lạnh lùng nói, giống như chuyện luyện đứa bé trong bụng cô ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa như ăn cơm mỗi ngày.
Lỗ Lão Hổ lắc đầu, trên khuôn mặt ngây ngốc tràn đầy vẻ khó tin.
Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà Hà Thi Thi luyện con bọn họ thành Cổ Mạn Đồng, cho dù không có tình cảm phá thai cũng tốt hơn luyện thành Cổ Mạn Đồng.
- Mạc tiên sinh, cậu nói cho tôi biết, chuyện này không phải như vậy đi.
Trong mắt Lỗ Lão Hổ mang theo lệ quang, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ cầu xin.
“Haizz…” Mạc Phàm thở dài.
Khi hắn nhìn thấy Cổ Mạn Đồng đã cảm thấy có chút khác thường, Cổ Mạn Đồng này thiếu mệnh hồn.
Lúc ấy hắn cho rằng đứa bé phát dục không đầy đủ liền bị luyện thành Cổ Mạn Đồng, cho nên không để ở trong lòng.
Nhưng hắn phát hiện Hà Thi Thi đã mang thai, đúng lúc thai nhi trong bụng chỉ có mệnh hồn, đứa bé như vậy không phải không có, vừa sinh ra sẽ là tử thai.
Lúc ấy hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn thấy Cổ Mạn Đồng trên người con trai Lỗ Lão Hổ, hắn mới hiểu rõ.
Trong cơ thể Hà Thi Thi đã không còn thai nhi, mệnh hồn của Cổ Mạn Đồng cũng được bổ sung, vô cùng rõ ràng Cổ Mạn Đồng kia là đứa bé của Lỗ Lão Hổ và Hà Thi Thi luyện thành, lưu lại một đạo mệnh hồn để có thể khống chế.
- Không chỉ quỷ hồn của con bọn họ được luyện thành Cổ Mạn Đồng, máu đứa nhỏ này cũng thành thuốc bổ để lão thân luyện Phi Đầu Hàng.
Lão phụ li3m môi, cười đắc ý nói.
- Tiểu tử, bây giờ cậu còn muốn giết lão thân không, chỉ cần cậu giết lão thân, hai bọn họ đều phải chết.
Mạc Phàm nhíu mày, không đợi hắn hạ kiếm xuống.
- Tôi liều mạng với các người, đám cầm thú các người, súc sinh.
Lỗ Lão Hổ nổi giận thét lên một câu, cầm lấy một chai rượu vang trên bàn trà, ném về phía Hà Thi Thi.
Hà Thi Thi lừa gạt ông ta thì được, nhưng Hà Thi Thi lại đối xử với đứa bé như thế, đây là chuyện ông ta không nhịn nổi.
Không đợi Lỗ Lão Hổ ném vào người Hà Thi Thi, cái tay trắng noãn của Hà Thi Thi nắm lấy cổ Lỗ Lão Hổ.
Thân thể to béo của Lỗ Lão Hổ bị Hà Thi Thi nhấc lên một cách dễ dàng.
Đồng thời ở chỗ xương sườn cô ta, hai cái tay màu đen duỗi ra, mỗi bên nắm lấy hai tay Lỗ Lão Hổ, nhấc Lỗ Lão Hổ lên giữa không trung.
Hà Thi Thi híp mắt, lạnh lùng nhìn Lỗ Lão Hổ chăm chú.
- Bổn đại tiểu thư bồi anh ăn bồi anh ngủ, còn mang thai đứa bé của anh, anh lại đưa bảo bối của Vu Thần Giáo chúng tôi cho tiểu tử này, muốn trách thì phải trách chính anh, nếu tối nay chúng tôi không lấy được bảo vật, không chỉ con của chúng ta bị luyện thành Cổ Mạn Đồng, mẹ và con trai anh đều phải chết.
- Cô nhằm vào tôi…
Lỗ Lão Hổ nghiến răng, trong mắt như phun lửa, ước gì có thể xé Hà Thi Thi ra thành mấy mảnh.
Hà Thi Thi không để ý đến Lỗ Lão Hổ, quay đầu nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt đều là tàn nhẫn.
- Tiểu tử, cậu thả người Vu Thần Giáo chúng tôi ra, giao cái răng kia và tiểu hồ ly, để tôi giết ba người của Lỗ gia, đúng rồi, không phải ba người, là bốn người, còn cả Cổ Mạn Đồng kia nữa.
Hà Thi Thi vừa mới nói xong, lão phụ kia cười nham hiểm, lại nói thêm một câu.
- Tiểu tử, cậu có thể suy nghĩ kỹ càng, một cái răng và một tiểu hồ ly mà thôi, nếu cậu không nỡ, vậy không chỉ là bốn mạng người đơn giản như vậy, 4000 người, 4000 người đều có khả năng.
Sau khi hai người phụ nữ nói xong, ngoại trừ Mạc Phàm ra, lưng những người khác đều phát lạnh.