- Mấy tiểu bối còn không ra, muốn kiếm của tôi tìm mấy người ra à?
Kiếm sĩ tóc bạc lạnh lùng nói.
Chỉ trong phút chốc, lúc này mới có bảy người đi từ trong đại môn ra.
Bảy người này không phải là ai khác, đúng là Giang Thành và Long Nhược Tuyết dẫn tiểu đội Thanh Long.
Bảy người vừa đi ra, Chúc Thiên Cực ở phía sau Long Tuyệt lập tức nhận ra.
- Là mấy người sao, mấy người trốn ở đây là muốn làm gì?
Chúc Thiên Cực lạnh giọng quát to.
Long Tổ xem như là thế lực trong tông môn ẩn thế, anh ta ở trong tông môn ẩn thế mấy tháng, đã nhận ra được gần hết.
- Còn nữa, sao mấy người tiến vào được Phong Thiên Chi Địa?
Chúc Thiên Cực lạnh giọng hỏi.
Anh ta thân là Thần Sứ, đều phải dựa vào Long Tuyệt mới có thể mở được đại môn của Phong Thiên Chi Địa.
Mấy người này sớm đã dự mưu, chắc chắn không chỉ ở bên trong một hai ngày rồi.
Thân là người của tông môn ẩn thế, vậy mà gạt anh ta nhiều chuyện như vậy, đúng là buồn cười.
- Thả người Mạc gia, mấy người có thể tiến vào Phong Thiên Chi Địa, nếu không sau này không còn Phong Thiên Chi Địa nữa.
Giang Thành trầm giọng nói.
Lâm gia là gia tộc phong thiên cuối cùng, trước đó có không ít người tiến hành phong thiên, mỗi gia tộc phong thiên sẽ để lại thông đạo đặc biệt, để tộc nhân của mình ra vào.
Bọn họ đã đi vào thông qua những thông đạo này, hơn nữa bên trong bố trí rất nhiều pháp bảo, bọn họ định đợi đám Long Tuyệt đi vào, kích nổ pháp bảo bên trong, ai biết Long Tuyệt cường đại như vậy, chưa đi vào đã phát hiện ra bọn họ.
Long Tuyệt đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử không nói lời nào với vẻ đầy hứng thú.
Trái lại đám người đứng sau anh ta đều cười khinh thường.
- Lại có một đám tự tìm đường chết tới, các người muốn theo gót Tần Vô Nhai và Ngao Thiên à?
Chúc Thiên Cực cười khinh thường nói.
Hoa Hạ là của Long gia, chuyện này đã không còn gì phải bàn cãi.
Nhưng vẫn thường xuyên có người tới khiêu chiến uy nghiêm của Long Tuyệt, đây chẳng khác nào như thiêu thân lao đầu vào lửa?
- Không biết Mạc Phàm cho mấy người thứ gì, mà khiến mấy người liều mạng như vậy.
Có người nói với vẻ khinh thường.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người nhà của Mạc Phàm đã chết, có gì phải bảo vệ.
Nếu bọn họ là bạn của Mạc Phàm, nếu giết người nhà Mạc Phàm có thể đạt được lợi ích không nhỏ, bọn họ sẽ không do dự giết người nhà Mạc Phàm.
Đám người ngu ngốc này, chỉ từng làm thủ trưởng và thuộc hạ của Mạc Phàm, vậy mà vì Mạc Phàm tới uy hiếp Long Tuyệt.
Dạo này thứ không đáng tiền nhất là nghĩa khí.
Vẻ mặt đám Giang Thành không đổi, đều nhìn về phía Long Tuyệt.
- Long thiếu, mấy anh vào trước đi, bọn họ là phản đồ của tông môn ẩn thế chúng tôi, để tôi đối phó bọn họ cho.
Chúc Thiên Cực lạnh lùng liếc đám Giang Thành một cái, chủ động xin đi giết giặc.Người khác không biết Long Tuyệt, nhưng anh ta đến từ Tu Chân giới nên biết rất rõ.
Tuy Long Tuyệt và tôi tớ của Long Ngạo Thiên, nhưng cũng là đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, thân phận cao hơn anh ta rất nhiều.
Nếu có thể bám vào Long Tuyệt, đừng nói là giết đám Giang Thành, cho dù diệt cả tông môn ẩn thế, anh ta cũng không do dự chút nào.
- Không cần, nếu bọn họ tới tìm tôi, vậy để tôi tới.
Long Tuyệt lắc đầu cười, dời mắt nhìn đám Long Nhược Tuyết.
- Mấy người tìm tôi báo thù liên tục, tôi đã có chút nhớ nhung tiểu tử chỉ biết tên là Mạc Phàm này, rốt cuộc cậu ta có chỗ nào mê người.
Long Tuyệt rất hiếu kỳ nói.
Người thích Mạc Phàm, phải giúp Mạc gia anh ta còn hiểu.
Người Mạc Phàm ban ơn cũng tìm anh ta tính sổ, cũng không sao.
Người trước đây có thù oán với Mạc Phàm, chỉ dựa vào một câu, dám liều mạng ra tay với anh ta.
Những người này đều bị anh ta xử lý xong, đám người này chỉ từng sát cánh bên cạnh Mạc Phàm, vậy mà liều chết tiến đến.
Là không sợ chết, hay trên người Mạc Phàm có quá nhiều mị lực?
- Cậu ấy mê người chỗ nào, anh không thể lý giải được đâu, cũng không có khả năng được như cậu ấy.
Long Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
Lúc cô mới quen Mạc Phàm, quả thật rất chán ghét hắn.
Nhưng tiếp xúc vài lần, đã bị Mạc Phàm hấp dẫn rất sâu, trên người Mạc Phàm có khí tức mà cô không thể nói rõ được, sau khi người ta tiếp xúc lâu sẽ bị hấp dẫn thật sâu.
Trừ chuyện đó ra, nếu không có Mạc Phàm, bọn họ đã chết rồi.
Tuy cô cũng có chút sợ chết, nhưng cô không thể nhìn người nhà Mạc Phàm sống cuộc sống muốn sống cũng không được muốn chết cũng chẳng xong.
- Tiện nhân, dám nói như vậy với Long thiếu, muốn chết à?
Kiếm sĩ tóc bạc kia lạnh lùng nói.
Giọng nói của ông ta mới vang lên, trường kiếm trong tay đã phát ra kiếm thanh bay lên.
Phong Thiên Chi Địa ở phía trước, nếu vì người phụ nữ này mà khiến Long Tuyệt không vui, có khả năng khiến bọn họ mất đi cơ hội tiến vào Phong Thiên Chi Địa.
Kiếm sĩ tóc bạc còn chưa ra tay, đã bị Long Tuyệt ngăn cản.
- Đợi đã, không phải mấy người muốn cứu người Mạc gia sao, tôi cho mấy người cơ hội, mấy người cùng tiến lên, nếu mấy người đụng được tôi một lần, sau này tôi sẽ không gây khó dễ cho người Mạc gia nữa, nhưng nếu mấy người không làm được gì, tôi cũng không giết mấy người, mấy người sẽ trở thành nô bộc của tôi, thế nào?
Long Tuyệt cười nói.
Anh ta đã giết nhiều người trên Địa Cầu rồi, đã không còn hứng thú giết người nữa.
So với giết người, anh ta cảm thấy đùa giỡn những người này càng thú vị hơn.
- Trở thành nô bộc của anh sao, anh vẫn nên giết chúng tôi thì hơn.
Long Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Hửm?
Long Tuyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
Hắn có ý đùa giỡn đám Long Nhược Tuyết, nhưng mà cô nàng này không nể mặt anh ta chút nào.
- Mấy người mới nói gì, nếu tôi không tha cho người nhà Mạc Phàm, các người sẽ khiến Phong Thiên Chi Địa không còn tồn tại sao?
Long Tuyệt hỏi.
- Phải thì thế nào?
Giang Thành trầm giọng nói.
- Mấy người tu luyện công pháp Tinh Tú Cung đúng không?
Sắc mặt đám Giang Thành thay đổi, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
Công pháp bọn họ tu luyện đến từ Mạc Phàm, quả thật là công pháp Tinh Tú Cung.
Nhưng sao Long Tuyệt này lại biết?
- Mấy người đặt Tinh la Kỳ Bàn trên mỗi chỗ then chốt trong trận pháp ở Phong Thiên Chi Địa đúng không?
Long Tuyệt thấy mấy người không trả lời, nói tiếp.
Sắc mặt đám Giang Thành lại càng khó coi hơn, đúng là bọn họ dùng thứ này.
Thứ này là thứ am hiểu phá hủy trận pháp nhất ghi trên công pháp, cho dù không giết được Long Tuyệt, cũng khiến Long Tuyệt không thể có được linh khí trong Phong Thiên Chi Địa.
Nhưng mà…
- Đáng tiếc, thời gian mấy người tu luyện công pháp Tinh Tú Cung quá ngắn, mấy người thử xem có thể kích nổ thứ này hay không, nếu có thể, bản thiếu sẽ từ bỏ nơi này, mấy người cũng có thể còn sống rời đi.
Long Tuyệt cười nhạt nói.
Long Nhược Tuyết nhíu chặt mày, thử dẫn động một tinh bàn, sắc mặt cô lập tức khó coi.
Cô nghiến chặt răng, tiếp tục dẫn động tinh bàn khác, nhưng cũng y như vậy.
Biểu cảm tương tự cũng xuất hiện trên mặt đám Giang Thành.
- Vừa rồi anh muốn kéo dài thời gian đúng không?
Lúc này Long Nhược Tuyết mới phản ứng kịp, lạnh lùng nói.
- Bây giờ mới biết, quá muộn rồi, mấy người có thể đi…
Long Tuyệt hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười nham hiểm.
Một tay anh ta duỗi về phía đám Giang Thành, cơ thể mấy người run lên, không có một chút lực phản kháng, âm thanh như đậu đang rang vang lên trong cơ thể bọn họ.
- Chết!
Chữ này vừa vang lên, tay anh ta nắm chặt lại. Không gian xung quanh đám Giang Thành, Long Nhược Tuyết như tờ giấy bị vo tròn nắm chặt, co rút thành một cục.