Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Con đoán xem?  

Vẻ mặt Mộ Dung Yến đầy thần bí, cười nói.  

- Chẳng lẽ là một chi khác của Mạnh gia?  

Mộ Dung Phi suy nghĩ một lát nói.  

Chuyện Mạnh gia là bí mật đối với người ngoài như Mạc Phàm, nhưng không là gì đối với tổ tông của Mộ Dung gia bọn họ ở Viêm Dương Thành.  

Nếu không phải một chi khác của Mạnh gia bất hòa với chi của Mạnh Hữu Vi, thậm chí muốn diệt trừ chi này của Mạnh Hữu Vi, cho dù Mộ Dung gia bọn họ có Ngạo Nhật Sơn Tông chống lưng, sao dám ra tay với Mạnh gia ở địa bàn của Thần Nông Tông?  

Chẳng qua là vì một chi của Mạnh gia đều ở trạng thái nhắm mắt.  

Hiện giờ bỗng nhiên có tin một nhà khác cho bọn họ, chỉ có thể là một chi khác của Mạnh gia.  

Chỉ sợ đám người này không muốn giữ Mạnh Hữu Vi nữa, muốn mượn tay bọn họ diệt trừ Mạnh Hữu Vi.  

Người Ngạo Nhật Sơn Tông phái tới đãđủ giết chết Mạc Phàm, cộng thêm Mạnh Hữu Vi, chuyện này có chút cảm giác dùng Thượng Phương Bảo Kiếm giết gà rồi.  

Dù sao ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm chỉ là một người từ Hạ giới tới, chỉ vì gặp được một số cơ duyên không tệ, có chút thực lực mà thôi.  

- Không sai.  

Mộ Dung Yến gật đầu hài lòng.  

- Bọn họ gửi tin tới, chẳng lẽ đồng ý để chúng ta ra tay sao?  

- Không chỉ đồng ý, còn đồng ý vị trí thành chủ, ngoài ra bọn họ còn có lý do phái người tới Mạnh Thường Lệnh, phái người đến Viêm Dương Thành đối phó tiểu tử quê mùa kia, chỉ mấy ngày là tới thôi.  

Mộ Dung Yến cười đắc ý nói.  

- Như vậy tên ngốc Mạnh Vô Kỳ lại giúp chúng ta một tay rồi.  

Mộ Dung Phi hưng phấn tới mức nắm chặt tay nói.  

Ở Tinh Hỏa Trấn, Mạnh Vô Kỳ lấy Mạnh Thường Lệnh đối phó Mạc Phàm.  

Mạnh Thường Lệnh kháng cự thì chết, giúp thì thưởng, nhưng lại phá lệ trên người Mạc Phàm.  

Nhất mạch Mạnh gia ra tay vì chuyện này, rất hợp tình hợp lý.  

- Đâu chỉ giúp chúng ta một tay, là giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta đến Phượng Hồi Trấn tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi người của Mạnh gia tới.  

Mộ Dung Yến ra lệnh.  

- Phụ thân, chúng ta không tới Chu Tước Trấn à?  

Mộ Dung Yến khẽ nâng mí mắt, nói.  

Nếu không phải đến Chu Tước Trấn, anh ta thật sự muốn đợi lúc người của chi Mạnh gia phái tới đến Viêm Dương Thành, Mạnh Hữu Vi sẽ làm thế nào.  

Một bên là Mạnh Thường Lệnh tiếng tăm lừng lẫy của Mạnh gia bọn họ, còn là Mạnh Vô Kỳ lan ra.  

Một bên khác là ân nhân giúp ông ta giữ được vị trí thành chủ và có hơn mười bán linh khí.  

Chỉ sợ Mạnh Hữu Vi sẽ ước gì có thể tát chết Mạnh Vô Kỳ.  

- Hiện giờ đã không quan trọng nữ, Chu Tước Trấn phải có người đi đóng quân, nhưng không phải chúng ta, mà là Mạnh Hữu Vi và tâm phúc của ông ta.  

ế ế ểMộ Dung Yến hơi nhếch miệng, cười âm hiểm nói.  

Chi kia của Mạnh gia ra tay, sẽ tới nhanh hơn người của Ngạo Nhật Sơn Tông, mấy ngày này sẽ tới, bọn họ hoàn toàn không cần phải tới Chu Tước Trấn.  

Dù sao bọn họ chỉ được phái tới Chu Tước Trấn, không nói đi lúc nào.  

Đợi chi kia của Mạnh gia đưa Mạc Phàm đi, Mạnh Hữu Vi tứ cố vô thân, chính là lúc bọn họ trở về chế tài Mạnh Hữu Vi trở thành thành chủ.  

Đến lúc đó đám Đồng Hổ cũng thành thật đóng quân ở Chu Tước Trấn thôi.  

Bọn họ hoàn toàn không cần thiết chạy xa như vậy rồi quay về, bọn họ chỉ cần nhìn từ xa là được.  

- Được rồi, để con đi nói với mấy người ở sau, dừng lại ở Phượng Hồi Trấn.  

Trên mặt Mộ Dung Phi tràn đầy vui mừng, quay đầu rời đi.  

- Đi đi.  

Mộ Dung Yến quay đầu nhìn thoáng qua Viêm Dương Thành chậm rãi biến mất, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nói.  

Ông ta vốn tưởng rằng phải tốn rất lâu mới đạt được Viêm Dương Thành, dù sao hải tuyển của Thần Nông Tông chỉ có mười người tiến được vào Thần Nông Tông.  

Cho dù trên người Mộ Dung Phi có bí kỹ, nhưng muốn lọt top 10 trong trăm vạn người vẫn không dễ dàng như vậy.  

Nhưng Mạnh gia ra tay khiến ông ta lập tức trọng sinh sống lại, chuyển bại thành thắng.  

- Mạnh Hữu Vi, để ngươi cao hứng mấy ngày vậy, khà khà.  

Ông ta cười to, quất roi lên người Hỏa Phong Thú dưới người, tốc độ của Hỏa Phong Thú tăng lên không ít, chạy về phía đầu đội ngũ.  

…  

Sáu ngày sau, một pháp ấn cuối cùng trong tay Mạc Phàm được đánh ra, vòng xoáy mài sạch hai loại hỏa diễm.  

Mạc Phàm như cảm ứng được, hắn mở mắt ra, lúc này hai tay mới buông xuống, một chữ truyền từ miệng hắn ra.  

- Khai.  

Vòng xoáy nghiền nát, lộ ra hỏa diễm như một đóa liên hoa màu vàng ở bên trong.  

Liên hoa này không to hơn trước, vẫn là lam văn kim sắc.  

Nhưng ở giữa nhị hoa, có thêm một con phượng hoàng lam văn kim sắc huyền ảo đang bùng cháy.  

Theo liên hỏa chuyển động, bên trong giống như có thể nghe thấy âm thanh tiếng phượng hoàng kêu.  

- Biến!  

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang.  

Tiếng phượng minh vang lên, phượng hoàng ở giữa liên hoa giương cánh mà lên, hình thể lập tức gấp mười mấy lần, giống như phượng hoàng thật trôi nổi trên đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Chim phượng hoàng vừa há miệng, đã nuốt luôn liên hoa vào trong cơ thể.  

Theo liên hoa biến mất, đồ án lam sắc xuất hiện ở khắp nơi trên người phượng hoàng.  

Mạc Phàm nhìn thấy phượng hoàng này, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.  

Đến đây, chân hỏa của hắn tăng hơn trước không ít.  

Tuy chỉ là biến hóa hai loại hình thái, nhưng nếu hắn gặp người có thần hồn cường đại hoặc pháp bảo thần hồn, chân hỏa của hắn có thể hóa thành phượng hoàng đốt đối phương.  

Nếu đụng tới tu sĩ có thần hồn yếu, sẽ hóa thành hình liên hoa.  

Hai loại hỏa diễm đều có thể đốt cơ thể và thần hồn của đối phương, chẳng qua cái sau khác cái trước, sản sinh ra hiệu quả lớn hơn.  

Không chỉ như vậy, có được biến hóa hai loại chân hỏa, đủ để hắn thi triển hỏa chú kia rồi.  

Xác nhận chân hỏa xong, ý niệm của hắn vừa động, phượng hoàng biến mất vào trong cơ thể hắn, hắn nhìn về phía Hư Không Chi Lô.  

Lúc này tiểu bếp lò trên Hư Không Chi Lô đã biến mất, nước thuốc trải qua từng tầng luyện hóa, dung hợp, tiến nhập hết vào trong hai Hư Không Chi Lô ở dưới.  

Trong hai Hư Không Chi Lô này, hỏa diễm hình phượng hoàng vốn cháy điên cuồng đã biến mất sạch, chỉ có nước thuốc hai màu khác nhau là vàng và bạc ở hai bếp lò.  

Theo Mạc Phàm nhìn lại, một số phù văn trên Hư Không Chi Lô sáng lên.  

Nước thuốc màu vàng tách ra thành từng nhóm, chậm rãi ngưng kết thành đan dược cỡ ngón cái.  

Mạc Phàm cười nhạt, chỉ cần chút nữa thôi, hai loại đan dược này sẽ luyện thành.  

Nhưng mà…  

Đúng lúc này, tiếng ồn ào truyền từ ngoài cửa vào.  

- Vô Kỳ, tiểu tử phá Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia chúng ta ở trong phòng này đúng không?  

- Trong phòng này không có người các ngươi muốn tìm, các người muốn tìm người phá Mạnh Thường Lệnh, thì đi nơi khác mà tìm.  

Mạnh Vô Kỳ không khách sáo nói.  

- Vô Kỳ, lúc này mới không gặp một thời gian, cánh cứng cáp không ít nhỉ, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?  

Người kia sẵng giọng, trầm giọng nói.  

- Ta mặc kệ ngươi là ai, trước khi cánh cửa này mở ra, ai cũng không thể đi vào.  

Mạnh Vô Kỳ nói với vẻ kiên quyết.  

Tuy anh ta chưa từng luyện đan, nhưng biết luyện đan không thể bị chen ngang, một khi chen ngang, dược liệu trong lò sẽ bị phá hủy hoàn toàn.  

- Vô Kỳ, ngươi muốn bảo vệ tiểu tử Hạ giới phá Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia chúng ta sao?  

Người kia cười mỉa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK