Lúc trước bên phía Mạc gia muốn gom đủ 200 triệu, khó như lên trời.
Hiện giờ chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, 200 triệu thêm 2 số 0 cũng được.
Không cần tiến hành hội đấu giá nữa, Lâm Khuynh Thiên thua rồi.
Mặt Liễu Như Phong xám như tro tàn, trong đôi mắt đều là lo lắng.
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nghiến răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Nếu là những người khác, một câu của anh ta đã khiến Mạc Phàm đầu thân hai nơi.
Nhưng đối diện anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải.
- Tôi, tôi…
Không đợi anh ta trả lời, một giọng nói truyền đến.
- Mạc tiên sinh, không thể không nói cậu rất lợi hại, vài chục năm qua Lâm gia chúng tôi chưa từng gặp đối thủ như vậy, nhưng tôi có đề nghị, hi vọng Mạc tiên sinh có thể suy xét.
- Hửm?
Không ít người nhìn về phía người vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía một người.
Mặc kệ là người bên Lâm Khuynh Thiên, hay bên Mạc Phàm, vẻ mặt đều thay đổi.
Lưu Nguyệt Như che môi, vẻ mặt hoảng sợ.
Đám Tôn Huyền Cơ, ánh mắt âm tình bất định.
Liễu Như Phong thì vui vẻ, giống như nhìn thấy cứu tinh.
- Cha, sao cha lại tới đây?
Lâm Khuynh Thiên nhìn thấy người tới, trước mắt sáng lên.
Người tới là người rất có quyền lợi nói chuyện ở Lâm gia, Lâm Thiên Phong gia chủ đương thời của Lâm gia.
Ngoại trừ Lâm Thiên Phong ra, bên cạnh Lâm Thiên Phong còn có một lão giả mặc quần áo trắng và mấy đại hán áo đen.
Trên người những người này mang theo vài phần cảm giác khiến người ta không rét mà run.
Nhất là lão giả áo trắng, hai mắt ông ta như đang ngủ, bộ dạng giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng bao gồm cả Giang Thành bên trong, vẻ mặt đều thay đổi.
Thứ năm Hắc Bảng: Quỷ Lão.
Nhìn thấy đám Lâm Thiên Phong, Lâm Khuynh Thiên như nhìn thấy hi vọng.
Chuyện Lâm Khuynh Thiên không làm chủ được, Lâm Thiên Phong có thể, dù sao Lâm Thiên Phong mới là người đại diện cho Lâm gia.
- Lần này có trò hay để xem rồi, tối hôm nay không đơn giản như vậy.
Có người nghĩ thầm.
Vốn Mạc gia thắng, hội đấu giá kết thúc hoàn toàn, nhưng Lâm Thiên Phong có khả năng xoay chuyển.
Lâm Thiên Phong liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, trong mắt lóe lên thất vọng, sau đó ông ta dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, có hứng thú nghe đề nghị của tôi không?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Lâm Thiên Phong, cười nhạt.
Cuối cùng người có quyền nói chuyện ở Lâm gia đã đến.
- Đề nghị gì?
- Tất cả vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tối nay thuộc về Lâm gia tôi, nợ nần, ân oán giữa Mạc gia và Lâm gia xóa bỏ.
Trong mắt Lâm Thiên Phong lóe lên tinh quang, không nóng không lạnh nói.
Ông ta nghĩ chuyện tối nay sẽ xuôi gió xuôi nước, ai biết Mạc Phàm có bản lĩnh lớn như thế, vậy mà có thể xoay mình.
Nhưng đè được Lâm gia bọn họ sao, nghĩ quá đơn giản về Lâm gia bọn họ rồi.
Lâm Thiên Phong vừa nói xong, không ít người bên phía Lâm gia ngầm khen ngợi.
Đề nghị của Lâm Thiên Phong xem như là Lâm gia cầu hòa với Mạc gia, thực ra là Mạc gia ra giá cao cầu hòa Lâm gia.
Nếu Mạc gia đồng ý với đề nghị của Lâm Thiên Phong, Mạc gia có thể sống an ổn.
Nhưng chắc chắn Lâm gia là người thắng lần này, không chỉ ổn định thanh danh, địa vị của Lâm gia, còn làm lung lay tâm số lớn, lại được ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia.
Phải biết rằng ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia trên 200 triệu, nhất là Tạo Hóa Dịch, ngay cả Giang Thành đều đã đến.
Có ba vật phẩm bán đấu giá này, còn nhân cơ hội giáo huấn người đứng sau Mạc gia.
- Một chiêu lấy lùi làm tiến này đúng là lợi hại.
- Gia chủ Lâm gia không hổ là gia chủ Lâm gia.
… S
ắc mặt những người đứng sau Mạc Phàm đều khó coi, nếu Mạc Phàm đồng ý, bọn họ phải đến Lâm gia xin thuốc.
Bọn họ vốn đứng về phía Mạc gia, muốn đến bên Lâm gia khó hơn nhiều.
- Chuyện này…
Lưu Nguyệt Như cũng nhíu mày, do dự bất định.
Chuyện này là cơ hội tốt với Mạc gia, dù sao Lâm gia quá cường đại, nếu có lựa chọn không ai nguyện ý là địch với Lâm gia.
Nhưng có mất, Mạc gia sẽ mất hết lòng người.
- Một chiêu này của Lâm Thiên Phong đúng là độc.
Nếu Mạc gia từ chối, có khả năng gặp phải đả kích nhiều hơn nữa.
Không ít ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ lắc đầu, cười lạnh lùng.
Trước khi bán đấu giá Lâm gia không đến nghị hòa, phải đợi khi hắn tát vào mặt Lâm gia, Lâm Thiên Phong mới chạy tới nghị hòa.
Chiến là Lâm gia, hòa cũng là Lâm gia, Lâm gia nghĩ mình là hoàng đế sao.Cho dù ở trong mắt người thường Lâm gia là hoàng đế, nhưng ở trong mắt hắn chỉ như phàm nhân.
Một phàm nhân nói muốn ngừng đấu trước mặt y tiên bất tử hắn, có tác dụng sao?
Huống chi Lâm Thiên Phong còn đánh chủ ý lên mấy linh dược kia, đúng là không biết sống chết.
- Cho tôi lý do nhất định phải đồng ý với đề nghị của ông.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt không ít người thay đổi.
Mạc Phàm dám đòi Lâm Thiên Phong lý do, đây là muốn từ chối Lâm Thiên Phong sao?
- Chỉ dựa vào bốn chữ “Lâm gia Giang Nam”, còn chưa đủ sao?
Lâm Thiên Phong nhướn mày, trầm giọng hỏi.
- Không đủ.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Chỉ là Lâm gia Giang Nam đã muốn chèn ép hắn, phải hỏi bốn chữ “y tiên bất tử” có đồng ý không.
Hắn vừa nói câu này, đại sảnh bán đấu giá như chết lặng.
Vậy mà Mạc Phàm nói Lâm gia không đủ, khẩu khí quá lớn rồi?
Có thể không để Lâm gia vào mắt, không có mấy người ở Giang Nam, nhưng không bao gồm Mạc gia trong đó.
- Chuyện này…
- Chuyện này ầm ĩ lớn rồi.
Mạc Phàm không thèm để ý Lâm Khuynh Thiên cũng không sao, nhưng đối phương là Lâm Thiên Phong.
- Hửm?
Ánh mắt Lâm Thiên Phong phát lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Vậy nếu cậu không tiếp nhận đề nghị của tôi, Mạc gia sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia?
Quả thật Mạc gia có chút thực lực, ông ta vốn định ổn định Mạc gia trước, lần sau tìm cơ hội thu thập.
Ai biết Mạc Phàm hung hãn như thế, vậy chỉ có thể trở mặt.
- Kẻ thù không đội trời chung sao?
Mạc Phàm cười nói.
Kiếp trước Lâm gia là kẻ thù không đội trời chung với hắn, hiện giờ Lâm Thiên Phong lại lấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia tới uy hiếp hắn.
Đúng là buồn cười.
Không nói đến kiếp trước, một tháng này Lâm gia khiến Mạc gia nợ hơn 200 tỷ, chẳng lẽ không muốn đẩy Mạc gia vào chỗ chết?
Nếu hắn không phải y tiên bất tử, chắc chắn Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.
Chẳng lẽ còn chưa phải kẻ thù không đội trời chung?
- Ông cảm thấy hiện giờ chúng ta chưa phải là kẻ thù không đội trời chung à?
Mạc Phàm cười nói.
Mạc Phàm vừa nói xong, xung quanh lại rộ lên.
Lâm Thiên Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi.
- Ý của cậu là từ chối lời đề nghị của tôi sao?
Lâm Thiên Phong nén giận nói.
- Không cần suy nghĩ đề nghị của ông, tôi có thể cho Lâm gia ông đề nghị, lập tức mang tất cả người Lâm gia biến mất khỏi Hoa Hạ, nếu không tôi sẽ khiến Lâm gia chết, không còn kẻ thù không đội trời chung.
Mạc Phàm dừng cười, thản nhiên nói.
Giọng nói như kim thạch rơi xuống đất, leng keng có lực, truyền vào trong lòng mọi người.
Thân phận và nhãn giới của hắn hiện giờ, Lâm gia khổng lồ đến mấy cũng chỉ là con kiến.
Lâm gia không đến trêu chọc hắn, hắn sẽ không để ý Lâm gia.
Nhưng nếu Lâm gia dám ra tay đối phó Mạc gia, đó là tự tìm đường chết.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, sảnh đấu giá như có sấm sét nổ tung, thân thể mọi người run lên.