Phượng Hoàng của Nguyệt Hạ Chi Dực ở phía Đông.
Pháp Thần Horus ở phía Nam.
Huyết Ma Lâm Thiên Nam ở phía Tây.
Hải Thần Gruss ở phía Bắc.
Ở phía Đông Bắc là một người mặc áo bào âm dương.
Ở phía Đông Nam là lão tổ Thanh Bang.
Ở phía Tây Bắc, Peter sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình.
Ở phía Tây Nam, Alili khổ tu của Thần Điện.
Chỉ trong chớp mắt, khí tức xung quanh Truyền Tống Môn áp lực đến mức khó mà hô hấp nổi, giống như có đại quân tới gần.
Cho dù là người Mạc gia, hội ngũ lão hay tông môn ẩn thế ở xung quanh Truyền Tống Môn, tất cả đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Những người này nhìn thấy Truyền Tống Môn thì lông mày nhướn lên, hơi dừng lại một chút, nhưng làm như không nhìn thấy Truyền Tống Môn, lập tức đi vào trong Hoa Hạ.
- Đứng lại, muốn tiến vào Hoa Hạ gặp gia chủ Mạc gia chúng tôi, nhất định phải thông qua Truyền Tống Môn.
Đám Chu Hiệt lấy pháp khí hoặc phóng khí tức, tức giận nói.
Giọng nói như sóng biển phóng về phía đám Phượng Hoàng ở trên bầu trời.
Đám Phượng Hoàng bước chậm lại, trong mắt lóe lên chút dị sắc, quay đầu lại nhìn với vẻ đầy hứng thú.
Hoa Hạ đã đến mức này, vậy mà còn có người dám nói với bọn họ như vậy.
- Nếu chúng tôi không làm theo thì sao?
Phượng Hoàng nhíu mày nhìn chằm chằm Chu Hiệt đứng trên Truyền Tống Trận, hỏi với vẻ khinh thường.
- Bà là người của Nguyệt Hạ Chi Dực đúng không.
Chu Hiệt không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
- Không sai.
Phượng Hoàng gật đầu.
- Không đi cửa này, vậy đợi Nguyệt Hạ Chi Dực nhặt xác đi.
Vẻ mặt Chu Hiệt lạnh lẽo, đi vào trung tâm Truyền Tống Trận nói.
Trên mặt Phượng Hoàng không chút biểu cảm, bỗng nhiên bà ta nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc bén.
Nếu Hoa Hạ là Hoa Hạ trước đây, bà ta tiến vào Hoa Hạ sẽ cố kỵ một phen.
Nhưng hiện giờ không có người hạn chế, bà ta muốn tiến vào Hoa Hạ thế nào thì vào thế đó.So với thông qua Truyền Tống Môn, bà ta càng thích đi trước mặt tất cả người Hoa Hạ, quang minh chính đại tiến vào.
Một người vô danh ở Mạc gia cũng dám uy hiếp bà ta, đúng là không biết sống chết.
- Chỉ dựa vào cô cũng muốn diệt Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi, tôi thấy cô không có cơ hội tìm được những người khác của Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi đâu.
- Bà có thể thử một lần, không chỉ có tôi, còn có Truyền Tống Trận Pháp và lực lượng của sư phụ tôi nữa.
Ý niệm của Chu Hiệt vừa động, hư ảnh Mạc Phàm xuất hiện bên ngoài người cô, khí tức trên người cô đâu chỉ mạnh gấp vài lần.
- Lực lượng của Mạc Phàm sao?
Phượng Hoàng hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.
Với tu vi của Chu Hiệt có thể giết phần lớn người của Nguyệt Hạ Chi Dực, cộng thêm lực lượng của Mạc Phàm, nếu không có bà ta ở đây, Chu Hiệt có thể hoành hành không sợ Nguyệt Hạ Chi Dực.
- Vậy cô có thể thử xem, tôi sẽ không đi qua Truyền Tống Môn này, nếu cô truyền tống đi, tôi sẽ giết sạch những người họ Mạc ở ven đường, mãi đến khi Mạc Phàm xuất hiện mới thôi, cô có thể thử xem, là cô giết nhiều người của Nguyệt Hạ Chi Dực hơn, hay tôi giết họ Mạc nhiều hơn.
Phượng Hoàng lạnh lùng nói.
- Bà!
Chu Hiệt nhíu mày, trong mắt hiện lên chút do dự.
Nếu Phượng Hoàng làm như vậy, vậy thì phiền phức rồi.
Cũng là tình huống như vậy, có một đám người xuất hiện trước mặt A Hào.
- Hạ nhân của Mạc gia, cô muốn đi đối phó Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi không, nếu muốn tôi cũng bắt đầu ra tay rồi.
Phượng Hoàng lạnh giọng hỏi.
Không đợi Chu Hiệt mở miệng, tông môn ẩn thế ở cách đó không xa cười đắc ý.
Bọn họ còn tưởng Mạc gia có biện pháp tốt gì, dẫn đám Phượng Hoàng vào trong Truyền Tống Trận, không ngờ chỉ vậy mà thôi, không thế chế trụ đám Phượng Hoàng, trái lại bị đám Phượng Hoàng cản tay.
- Người Mạc gia vô dụng.
Đám người nói một câu trào phúng, khống chế phi kiếm đến trên chỗ Phượng Hoàng.
- Phượng Hoàng đúng không, chúng tôi là người của tông môn ẩn thế, mọi người muốn đi vào Hoa Hạ đối phó Mạc Phàm cũng được, tông môn ẩn thế chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng nhất định phải thông qua Truyền Tống Trận này mới được, Truyền Tống Trận này sẽ mang mọi người tới Hoa Sơn của Hoa Hạ chúng tôi, ở đó đã dựng chiến đài xong, Mạc Phàm sẽ xuất hiện ở đó quyết đấu với mọi người.
Một đệ tử Nho Môn ở trong đó đứng ra nói.
- Tông môn ẩn thế, cậu là Tần Vô Nhai sao?
Phượng Hoàng nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
Vẻ mặt người của tông môn ẩn thế sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn, gần như tất cả mọi người đều biết, Phượng Hoàng lại hỏi bọn họ có phải Tần Vô Nhai hay không, rõ ràng là sát muối vào vết thương của bọn họ.
- Phượng Hoàng, bà đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, tông môn ẩn thế chúng tôi còn chưa bị diệt, nơi này vẫn là Hoa Hạ.
Đệ tử kia chỉ dưới chân, tức giận nói.
- Nói xong chưa, những lời này Tần Vô Nhai nói còn được, các cậu sao, tôi cho mấy người hai lựa chọn, thứ nhất là cút sang một bên, thứ hai là coi các cậu như người Mạc gia, giế t chết.
Phượng Hoàng thản nhiên nói.
Sắc mặt một đám đệ tử tông môn ẩn thế xanh hồng bất định, không dám nói gì nữa.
Tuy bọn họ là đệ tử của tông môn ẩn thế, nhưng người cấp bậc như Phượng Hoàng giết bọn họ không khác gì giết con chó, thậm chí ngay cả sức lực của chó cũng không dùng được.
Một đám người ngươi nhìn ta ta nhìn người, muốn nhường đường.
Trước người bọn họ, một trận pháp hình tròn lóe lên.
Trận pháp không lớn lắm, đường kính chừng hai thước, đồ án bên trên giống như sơn hà địa lý.
Theo trận pháp chuyển động, bóng dáng một lão giả chậm rãi xuất hiện ở bên trong, không phải người khác, đúng là Hoàng Phủ Thái Ất Đông lão trong ngũ lão Hoa Hạ.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Thái Ất, mấy đệ tử của tông môn ẩn thế như thấy được sức mạnh của mình.
- Phượng Hoàng, chúng tôi không đủ tư cách, vậy Hoàng Phủ lão gia tử đủ tư cách rồi chứ?
Tuy Hoàng Phủ Thái Ất không phải người của tông môn ẩn thế, nhưng thực lực và danh vọng đều tương xứng với Tần Vô Nhai, nghe nói có quan hệ huyết mạch với Đông Hoàng Thái Nhất Đại Năng thời thượng cổ trong truyền thuyết.
Không phải Phượng Hoàng mới hỏi bọn họ có phải Tần Vô Nhai hay không sao, bây giờ Hoàng Phủ Thái Ất tới rồi.
- Đông lão Hoàng Phủ Thái Ất sao?
Phượng Hoàng không để ý đám đệ tử tông môn ẩn thế, khẽ nâng mí mắt đánh giá Hoàng Phủ Thái Ất một lát.
- Đúng là lão phu, Phượng Hoàng tiểu thư muốn tiến vào Hoa Hạ, vậy mời đi vào thông qua Truyền Tống Môn, nếu không có khả năng bà không gặp được Mạc Phàm.
Trong đôi mắt thâm thúy của Hoàng Phủ Thái Ất lóe lên tinh quang, nói không nặng không nhẹ.
Cùng lúc đó, không chỉ có phía Đông, phía Tây, phía Nam, phía Bắc, Âu Dương Phi Long, Phương Hạo Thiên và Cô Kình Thương cũng chắn trước mặt đám Lâm Thiên Nam.
Cũng nói những lời và thái độ như vậy.
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu bọn họ không vào Hoa Hạ qua Truyền Tống Môn, hội ngũ lão sẽ ra tay.
Phượng Hoàng cũng không tức giận, trái lại lộ ra chút hứng thú.
- Hoa Hạ rộng lớn như vậy cuối cùng cũng có một người giống người tới.
- Phượng Hoàng tiểu thư có ý gì?
Hoàng Phủ Thái Ất nhíu mày, hỏi.
- Tôi có thể thông qua Truyền Tống Trận diệt tiểu tử tên Mạc Phàm của Hoa Hạ các ông, nhưng phải xem nhất lão trong ngũ lão Hoa Hạ có đỡ được một kích của tôi hay không.
Phượng Hoàng lạnh lùng nói.
Bà ta vừa nói xong, hỏa diễm cực nóng dấy lên trên người bà ta. Khí tức vô cùng cường đại cũng phóng thích trên người Hải Thần, Horus và Lâm Thiên Nam ra.