Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt cất túi linh thạch kia đi.  

- Ngươi bán cho tên này đi, ta không cần hạt sen này.  

Mạnh Vô Kỳ này chỉ muốn tìm hắn gây sự, cho dù hắn bỏ ra nhiều linh thạch hơn, trừ phi hắn lấy ra được số linh thạch dọa Mạnh Vô Kỳ sợ hãi, nếu không hắn không có khả năng mua được những hạt sen này.  

- Được rồi, vị thiếu gia này, hộp hạt sen này là của ngươi.  

Tiểu ca kia thấy Mạc Phàm từ bỏ, đưa hộp sen kia tới trước người Mạnh Vô Kỳ.  

Mạnh Vô Kỳ cất hạt sen đi, lấy 2000 viên linh thạch đưa cho tiểu ca.  

Trên mặt đám người tràn đầy tươi cười, lập tức đắc ý hơn nhiều.  

Ở trên tửu lâu, Mạc Phàm dựa vào thực lực thu thập bọn họ thảm như vậy, ngay cả Đồng Chiến đến cũng không có tác dụng gì.  

Lần này ở trong hội đấu giá, rõ ràng Mạc Phàm muốn những hạt sen này, nhưng thực lực không có tác dụng gì, linh thạch cũng không có nhiều như vậy, chỉ có thể nhìn bọn họ lấy hạt sen đi.  

- Mạnh thiếu, mấy hạt sen này xử lý thế nào đây?  

Nam tử tóc dài kia tới gần hỏi.  

- Đồ dùng 2000 linh thạch để mua, còn có thể làm gì, lấy đi cho kim bối phượng quan kê ăn là được rồi.  

Mạnh Vô Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mỉm cười nói.  

- Hình như hạt sen này rất quan trọng đối với Mạc công tử, phần lớn không phải thứ bình thường, cho gà ăn thứ này hơi lãng phí rồi?  

- Vậy ngươi nói xem nên xử lý thế nào?  

- Hạt sen này rất thịnh vượng linh khí thuộc tính hỏa, không bằng như vậy đi, không phải Mạnh thiếu nuôi một con linh thú Thực Hỏa Khuyển, cũng là thuộc tính hỏa sao, lấy thứ này đi cho con Thực Hỏa Khuyển đó ăn, nói không chừng năng lực của nó sẽ tăng lên nhiều.  

Nam tử tóc dài liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói với vẻ trêu tức.  

- Ngươi nhìn rồi làm đi, dù sao đừng lãng phí là được.  

Mạnh Vô Kỳ cười, ném chiếc hộp cho nam tử tóc dài kia.  

- Đa tạ Mạnh thiếu, Linh Khuyển kia có đồ ăn rồi.  

Nam tử tóc dài cười nói.  

Tiếng cười trêu tức cùng truyền từ phía sau đám người này tới.  

Cho dù lấy đi cho gà cho chó ăn, cũng không cho Mạc Phàm, Mạc Phàm chỉ có thể nhìn mà không làm được gì, không có chuyện gì sảng khoái hơn chuyện này.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, trên mặt không có chút gợn sóng, hắn tiếp tục tiến lên trước.  

Trong lúc tiến lên có dừng lại vài lần, nhưng mỗi lần hắn ra giá một món đồ, đám Mạnh Vô Kỳ sẽ chạy tới mua thứ đó với giá gấp đôi hoặc vài lần hắn lấy đi.  

Mãi đến khi Mạc Phàm tới hội đấu giá ở phía Tây, hắn không tốn một viên linh thạch nào, cũng không thu hoạch được gì.  

Trái lại đám Mạnh Vô Kỳ chơi đùa bất diệc nhạc hồ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn một con chó đáng thương, rõ ràng là vô cùng ấm ức, nhưng không thể phát tiết ra.  

- Mạc công tử, đa tạ ngươi nha, vậy mà có thể tìm được một khối Hỏa Vân Tinh từ trong đống đồ thối nát, nếu bán Hỏa Vân Tinh to như vậy đi, ít nhất cũng đáng 5000 linh thạch, thậm chí ngay cả 1000 linh thạch Mạc công tử cũng không chịu ra, chỉ đồng ý mua với giá 500 linh thạch, không phải trong nhẫn trữ vật của Mạc công tử chỉ có 500 linh thạch đấy chứ, nếu là như vậy, ta chắc chắn sẽ lập tức trả nhẫn trữ vật cho ngươi, căn bản không tự tìm việc như vậy.  

Mạnh Vô Kỳ cầm một tảng đá màu đỏ sậm to bằng nắm tay, nói.  

Đội trưởng của đội hộ vệ Truyền Tống Trận vốn là một công việc đầy mỡ, anh ta lại là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, sao có thể để ý 500 linh thạch hạ phẩm, đừng nói là 500 linh thạch hạ phẩm, 50000 linh thạch hạ phẩm anh ta cũng không cần.  

Nếu không anh ta sẽ không đi theo Mạc Phàm cả một buổi chiều, mua hết những thứ mà Mạc Phàm muốn mua.  

Mạc Phàm giống như đã quen rồi, trên gương mặt lạnh lùng của hắn không có chút hỉ nộ, chỉ nhìn thoáng qua cửa hàng tên là Tạo Hóa Đường ở bên tay trái. Cửa hàng này đúng là cửa hàng bán đồ tạo hóa như lời Đồng Chiến nói, bởi vì ở vùng đất rìa hội đấu giá, hơn nữa trên quầy còn đặt một số tảng đá không có bất luận linh khí gì, các loại sách cổ, thay vì nói là phòng đấu giá, chẳng bằng nói là cửa hàng đồ cổ, cho dù là cửa hàng đồ cổ ở Địa Cầu cũng tốt hơn nơi này nhiều, dù sao trấn bảo của cửa hàng đồ cổ đều là một số ngọc khí, đồ đồng đen, hay là bảo kiếm, văn mặc gì đó, chí bảo ở cửa hàng này là nhánh cây vừa gãy vừa khô, cho nên gần như không có ai tới thăm.  

Phụ trách cửa hàng không phải là tiểu ca nói năng ngọt xớt lúc trước, mà là một tiểu cô nương điềm tĩnh 10 tuổi.  

Tiểu nha đầu này vốn nâng má thơm ngồi trong quầy đọc sách, cảm nhận được ánh mắt của Mạc Phàm, bỗng nhiên cô bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc Phàm, trong đôi mắt như hồ nước sâu hiện lên dị sắc.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng không đi thẳng vào Tạo Hóa Đường.  

- Mạnh Vô Kỳ, ngươi cảm thấy phù kiếm của ta có giá trị bao nhiêu?  

Mạnh Vô Kỳ nghe được lời Mạc Phàm nói, lông mày anh ta nhíu lại.  

- Sao thế, Mạc công tử, ngươi muốn bán thanh kiếm kia cho ta, cần mua thứ gì trong cửa hàng này sao?  

- Bây giờ ta bán thanh kiếm kia cho ngươi, ngươi dám muốn sao?  

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.  

ắ ố ắ ấ ề ế ổ ế ắ ể ế ắ ắ ế ắ ế ấTrên lệnh bài thân phận của hắn có Truy Tung Phù, tuyệt đối là Mạnh Vô Kỳ bảo người ta hạ. Ngoài ra trên người hắn còn rất nhiều thứ khiến người khác đuổi giết, hiện giờ hắn để lộ mệnh kiếm kia, cho nên chắc chắn thanh kiếm kia sẽ thành củ khoai lang nóng bỏng tay, cho dù hắn đưa thanh kiếm cho Mạnh Vô Kỳ, Mạnh Vô Kỳ cũng không dám lấy.  

- 500 linh thạch hạ phẩm, nếu ngươi đồng ý bán, bản thiếu có thể mua thanh kiếm kia.  

Trên mặt Mạnh Vô Kỳ hiện lên vẻ kỳ lạ, lập tức nói.  

Tin tức đã truyền ra ngoài, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mang theo một thanh phù kiếm khiến cao thủ Nguyên Anh e sợ, một khi Mạc Phàm rời khỏi hội đấu giá, chắc chắn sẽ có không ít người ra tay, anh ta còn lâu mới bị Mạc Phàm lừa, đi lấy thanh kiếm kia.  

Nhưng nếu 500 linh thạch mà Mạc Phàm đồng ý bán, trái lại anh ta nguyện ý mua thanh kiếm này.  

Tất nhiên anh ta sẽ không để lại dùng, anh ta sẽ dùng giết Mạc Phàm làm bán đấu giá thanh kiếm này.  

Mạc Phàm vẫn sẽ chết như cũ, anh ta còn được một số lượng linh thạch rất xa xỉ.  

- Đưa 500 linh thạch cho ta, ngươi có thể cầm thanh kiếm này đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, thanh kiếm này nhận chủ nhân, nếu nó không tiếp nhận người động vào nó, nó sẽ giết người kia, ngươi muốn thử một chút không?  

Một tay Mạc Phàm vươn ra, phù văn vờn quanh tay hắn mà ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm chỉ về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Chín thanh mệnh kiếm, mỗi một thanh đều như vậy, nếu không chiếm được sự tán thành của mệnh kiếm, sẽ bị mệnh kiếm giết chết.  

Có tổng cộng 19 người từng tìm được mệnh kiếm, tu vi của 18 người kia mạnh hơn hắn rất nhiều, trong đó còn có người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc.  

Nhưng sau khi những người đó lấy mệnh kiếm đều chết hết, chỉ có hắn mang theo Mệnh Kiếm Phù rời khỏi bí cảnh kia.  

Hắn có thể bán thứ này với 500 linh thạch hạ phẩm, nhưng phải xem Mạnh Vô Kỳ có lá gan này không.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, tươi cười trên mặt cứng ngắc.  

Không phải không có tình huống pháp bảo chọn chủ, anh ta không muốn mạo hiểm như vậy.  

- Xem ra ngươi không còn 500 linh thạch rồi.  

Mạc Phàm thấy Mạnh Vô Kỳ không nói lời nào thì cất Mệnh Kiếm Phù, hắn cười nhạt rồi đi vào trong Tạo Hóa Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK