Ngoại trừ người Mạc gia ra, một số người đứng bên phía Mạc gia như Lưu Nguyệt Như, A Hào, Mộc Phong Nhạc, Bạch Vô Song cũng có mặt.
Một tay Tiểu Vũ được Mạc Phàm nắm, trên khuôn mặt như búp bê sứ còn chưa tỉnh ngủ, rõ ràng là bị đánh thức.
- Anh, đã muộn thế này rồi, anh gọi mọi người đến đây làm gì thế, người ta còn đang ngủ mà.
Mạc Phàm không trả lời, tay tạo mấy pháp ấn, đánh vào trong thác nước.
“Rầm rầm!” Tiếng thác nước càng ngày càng yếu, nước như bức mành được vén ra.
Trong hồ nước dưới cầu, cột nước phóng lên trên trời, tạo thành từng khối như đá, hình thành một cây cầu nổi, có thêm tay vịn tinh xảo hơn trước.
- Hứng khởi!
Dưới thác nước, tiếng tảng đá ma xát truyền ra, cửa đá mở ra, lộ ra động thiên bên trong.
Mộc Phong Nhạc đã nhìn thấy một màn này, nhưng ngoại trừ anh ta ra, những người khác đều thấy lần đầu, cả đám người như lần đầu tiên Mộc Phong Nhạc tới, đều trợn mắt há miệng.
Nhất là đám cha Mạc Phàm, bọn họ chưa từng thấy trang viên như vậy, đâu từng thấy cảnh tượng như thế, hoàn toàn giống xem trong phim.
- Đây không phải là thật đấy chứ?
Chú ba Mạc Phàm dụi mắt nói.
- Đúng là không có tiền đồ, anh vào xem chẳng phải sẽ biết sao.
Thím ba Mạc Phàm tức giận nói.
- Anh, đây là Thủy Liêm Động sao?
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn, cơn buồn ngủ mất sạch, tỉnh táo nói.
- Nếu em thích, có thể gọi là Thủy Liêm Động.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ nói.
- Vậy thì đặt tên này, anh không được đổi ý đâu đó, em đi khắc tên.
Tiểu Vũ buông tay Mạc Phàm ra, kéo Tiểu Ngọc đang ngây ngốc ở bên cạnh, hai người không lo lắng chút nào đi lên cầu nổi, đi về phía cái động.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên cưng chiều, lắc đầu cười, theo mọi người vào trong động thiên.
Vừa vào trong động thiên, một đám người lập tức lại xôn xao.
Rõ ràng nơi này sẽ là một sơn động, nhưng tiến vào bên trong thực ra là một vùng trời đất khác.
Ngẩng đầu là trời, bốn phía là núi vây quanh, vậy mà có một vùng hồ nhỏ có suối phun, rất nhiều chim và động vật đang uống nước bên hồ, tràn đầy sức sống phả vào mặt, như thế ngoại đào nguyên.
- Không khí ở đây thật tốt, vậy mà Giang Nam có một nơi như vậy.
Cha Mạc Phàm hít sâu một hơi, kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Lão mẹ Mạc Phàm kích động gật đầu.
Biệt thự số 9 đã xem như có không khí rất tốt rồi, nhưng so với nơi này thì kém xa, hoàn toàn là gặp sư phụ.
Không chỉ cha mẹ Mạc Phàm, Bạch Vô Song cũng khiếp sợ.
Cô xuất thân từ Bạch gia, xem như có thân phận cao nhất trong đám người, trong trang viên truyền thừa ngàn năm của Bạch gia cũng có động thiên tương tự, nhưng nhỏ hơn động thiên này rất nhiều.
Mạc Phàm vừa đến Giang Nam không lâu, vậy mà đạt được nơi như thế.
- Nơi này không chỉ có bầu không khí tốt, cả Giang Nam cũng không nhất định tìm được nơi tốt hơn nơi này.
Mạc Phàm cười khẽ, linh khí nơi này như chơi mạch domino, vừa có linh tuyền, không khí không tốt mới lạ.
- Tiểu Phàm, sao con tìm được nơi này?
Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.
- Con chữa bệnh cho cha mẹ một người, cô ấy tặng trang viên này cho con, trang viên này được con tu sửa một phen, nên có bộ dạng hiện giờ.
Mạc Phàm cười nói.
- Trang viên này không rẻ đâu.
Cha Mạc Phàm nói.
- Ở hội đấu giá có người ra giá 100 triệu, nếu bàn về giá trị của động thiên này, 1000 triệu đô la cũng chưa dừng.
- Đáng giá như vậy sao?
Đám cha Mạc Phàm lập tức sửng sốt.
1000 triệu, còn là đô la, động thiên này quá quý rồi?
- Động thiên này ở trong tay con, đâu chỉ ngàn triệu?
Mạc Phàm lại nói thêm một câu.
Có thể nói y tiên là ngành tạo ra được nhiều tiền nhất, điều kiện tiên quyết là hắn phải có các loại linh hoa dị thảo chữa bệnh.
Động thiên này có các loại linh thảo linh quả, còn nuôi nhốt không ít yêu thú đã bị diệt sạch trên Địa Cầu, mới thỏa mãn yêu cầu hắn luyện chế ra các loại đan dược cấp thấp.
Đám cha Mạc Phàm lại sửng sốt, mãi mà không nói nên lời.
Rất lâu sau, cha Mạc Phàm mới hoàn hồn.
- Tiểu Phàm, con bảo chúng ta tới nơi này là muốn làm gì?
Mạc Phàm sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập mọi người ở đây, nhất định là có chuyện gì.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một chữ thốt ra từ miệng hắn.
- Khởi!
Bỗng nhiên trên đảo nhỏ trong hồ chấn động, tạo ra từng đạo gợn sóng trên mặt hồ, động vật xung quanh vội vàng chạy trốn, giống như có thứ gì muốn chui từ đất ra.
- Đây là?
Sắc mặt đám cha Mạc Phàm thay đổi, ánh mắt đều nhìn về phía đảo nhỏ giữa hồ.
Chín khối ngọc bia cao bằng hai người chậm rãi chui từ dưới đất lên, trên ngọc bia không có văn tự, chỉ có từng đạo ma văn rất phức tạp, lóe ra ánh sáng khác nhau.
- Tiểu Phàm, đây là?
- Bia luyện công, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người có thể đến đây tu luyện công pháp.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Hắn vẫn luôn muốn người trong nhà có thể cùng tu luyện với hắn, như vậy cho dù không có Long Tổ và Moria, bọn họ vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Trừ chuyện đó ra, còn có thể hưởng thụ sinh mệnh kéo dài của tiên nhân.
Cho dù sau này hắn rời khỏi Địa Cầu, cũng không lo lắng người nhà sẽ gặp nguy hiểm gì.
Lúc trước hắn chỉ dạy đám A Hào, Tiểu Ngọc, bởi vì linh khí ở biệt thự số 9 không đủ để cho nhiều người tu luyện như vậy.
Nếu tất cả mọi người cùng tu luyện công pháp, trái lại sẽ dục tốc bất đạt.
Động thiên này có thể khiến mọi người tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, đến cảnh giới này, bọn họ hoàn toàn có thể tìm kiếm cơ duyên khác.
Trong bia luyện công này ghi lại rất nhiều công pháp hắn biết có thể truyền cho người nhà, chỉ cần đặt tay lên bia luyện công, bia luyện công sẽ tìm công pháp thích hợp nhất giúp bọn họ, phương thức luyện công cũng có tác dụng nhất.
Thứ này rất bình thường ở Tu Chân giới, gần như mỗi tông phái đều có.
- Tiểu Phàm, ý của con là chúng ta cũng có thể tu luyện sao?
Cha Mạc Phàm nghi ngờ nói.
Ai mà chẳng mơ mình là cao thủ tuyệt thế, nhất là sau khi trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, ông càng hi vọng mình mạnh hơn, chứ không phải kéo Mạc Phàm lùi về sau.
Nhưng ông đã đến tuổi này, còn tu luyện được sao?
Thông thường tu luyện ở tuổi này sẽ chậm hơn nhiều.
- Người khác không thể, nhưng con có thể khiến mọi người có thể.
Mạc Phàm tự tin nói.
Kiếp trước hắn ngoại trừ chữa bệnh cứu người ra, còn thường xuyên luyện chế đan dược giúp một số tu sĩ đột phá, không ai hiểu rõ phương diện này hơn hắn.
- Chúng tôi cũng có thể sao?
Lưu Nguyệt Như và Bạch Vô Song chỉ mình nói.
Công pháp không thể truyền linh tinh, tuy bọn họ luôn ở Mạc gia, nhưng không phải người Mạc gia.
- Có thể.Mạc Phàm gật đầu.
Những người này đều theo Mạc gia rất lâu, tất nhiên hắn sẽ không keo kiệt, đưa cho bọn họ một phần tiên duyên cũng được?
- Tiểu Phàm, tu luyện công pháp như thế nào, mau nói cho chú biết.
Chú ba Mạc Phàm hơi sốt ruột nói.
- Cầm cái này, để tay lên là được.
Mạc Phàm lấy ngọc phù đã sớm chuẩn bị ra, những ngọc phù này lập tức bay về phía tay mỗi người, từng cái đều không giống nhau.
Một đám người lớn giống như chơi trò chơi lần đầu, nhao nhao đi về phía bia ngọc giữa hồ.
- Anh, anh muốn đi Mạc Bắc cứu tiểu hồ ly sao?
Mọi người rời đi, Tiểu Vũ khắc ba chữ Thủy Liêm Động ở cửa động xong, chạy tới ôm Mạc Phàm từ phía sau, Tiểu Ngọc nhu thuận đứng cách không xa.
Mới gặp mặt đã tách ra, tất nhiên tiểu cô nương không nỡ.
- Ừ.
Mạc Phàm gật đầu.
Đã sắp xếp ở Giang Nam xong, đến lúc đi Mạc Bắc cứu tiểu hồ ly rồi.
- Em muốn đi theo anh.
Tiểu Vũ chu môi, vội nói.
- Em cũng đi Mạc Bắc, vậy ai bảo vệ cha mẹ?
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ nói.
- Anh, vậy ai bảo vệ anh.
Tiểu Vũ nghĩ một lát, hỏi.
Mạc Phàm cảm thấy ấm áp, hơi nhếch miệng lên, bật cười.
- Cho anh mượn Tiểu Hồng một thời gian, để nó bảo vệ anh.
Hỏa Diễm Tru Diệt Kiếm đến tay Tiểu Vũ, đã được sửa tên thành Tiểu Hồng.
- Cho anh, anh nhất định phải dẫn tiểu hồ ly về cùng đó.
Tiểu Vũ tháo Hỏa Diễm Tru Diệt Kiếm trên cổ xuống, nhu thuận đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm gật đầu, nhìn về phía Tây Bắc, trong mắt chớp lóe tinh quang, như vì sao trên trời.
- Xem Mạc Bắc có thứ gì có thể giữ hắn lại?