Bạch Tiểu Phi cười nịnh nọt nói.
Mặc kệ Mạc Phàm lựa chọn thế nào, đều không có kết cục tốt.
Nhất là lựa chọn thứ nhất, tuy Mạc Phàm có thể sống sót, nhưng Mạc Phàm phải đích thân đưa Tiểu Tuyết cho Carter, chuyện này vô cùng nhục nhã.
Tự tay đưa người phụ nữ của mình cho người khác, chắc chắn đau đớn hơn chết đi, còn là cả đời?
Xung quanh, không ít người Bạch gia cười đắc ý.
Không dễ dàng gì thái thượng trưởng lão mới ra ngoài một lần, vừa ra đã vô cùng oai phong.
Lời ông ta nói cho dù là Bạch Vô Thành cũng không thể thay đổi được, dù sao ông ta là ông nội của Bạch Vô Thành.
- Tiểu tử, nhanh chọn một cái đi?
- Có cần chúng tôi chọn giúp cậu không, tuy lựa chọn thứ nhất hơi dọa người một chút, nhưng ít nhất vẫn còn mạng, tôi thấy cậu nên chọn cái thứ nhất, dù sao cậu còn trẻ.
- Tôi thấy cậu nên chọn cái thứ hai tốt hơn, ít nhất có thể chết vinh quang một chút.
- Chết vinh quang một chút, đầu năm nay vinh quang có thể đáng giá mấy đồng.
Một đám người Bạch gia cười trêu chọc, đắc ý ở trên mặt càng ngày càng dày đặc hơn.
Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết, Bạch Tiểu Hàn cùng những phụ nữ khác lại khó coi hơn nhiều, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt đều là phẫn nộ và thống khổ.
An Hiểu Hiên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
May mà cô không phải người Bạch gia, nếu không đã bị đám người Bạch gia làm tức đến mức thổ huyết.
Ở đây chỉ có Mạc Phàm là vô cùng bình tĩnh, không để lời nói của thái thượng trưởng lão và đám người này ở trong lòng.
Đừng nói là thái thượng trưởng lão Bạch gia, cho dù lão tổ Bạch gia đến đây, hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản hắn mang Tiểu Tuyết đi.
Bảo hắn đưa Tiểu Tuyết cho Carter, cho dù trời sập xuống cũng không có khả năng.
Còn đám người Bạch gia kia, chỉ như đám khỉ nhảy nhót trong tầm mắt hắn.
ầ ểKhỉ líu ríu trên cây, cần gì phải để ý tới?
- Điều kiện của ông, tôi không có một chút hứng thú, cũng không cần phải lựa chọn, tránh đường, ông còn có thể sống thêm vài năm.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người hít vào một hơi khí lạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đưa mắt nhìn nhau.
Mạc Phàm không để đại trưởng lão vào mắt, không để Bạch Vô Thành vào mắt đều không sao, vậy mà ngay cả thái thượng trưởng lão cũng dám coi như không có, lá gan không phải to bình thường.
Không biết ở Hoa Hạ như thế nào, ít nhất ở tỉnh Giang Nam, bọn họ còn chưa thấy ai dám nói chuyện với thái thượng trưởng lão như vậy, nhất là người tuổi như Mạc Phàm.
- Tiểu Tuyết, con thấy chưa, người trong lòng con có đức hạnh này, thái thượng trưởng lão lớn tuổi như vậy, vậy mà cậu ta không có một chút tôn kính với thái thượng trưởng lão, con gả cho cậu ta, cậu ta sẽ đối xử tốt hơn với con chỗ nào?
Mỹ phụ nghiêng đầu liếc Mạc Phàm một cái, giả mù sa mưa nói, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Mạc Phàm càng nói lời ngoan độc càng tốt, tốt nhất là đắc tội thái thượng trưởng lão, như vậy sẽ không có ai cứu được tiểu tử này.
Tiểu tử này vừa chết, Bạch Tiểu Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho vương tử Carter, Bạch gia bọn họ sẽ không sao nữa.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, không nói gì thêm.
Mạc Phàm lắc đầu, hơi nhếch miệng cười như không cười.
Quả thật lão nhân nên được tôn trọng, nhưng cũng phải xem là lão nhân nào.
Lão nhân giống thái thượng trưởng lão này, ỷ mình thanh cao, không chỉ không coi những người khác là người, ngay cả người Bạch gia cũng bị ông ta coi là công cụ.
Nếu thái thượng trưởng lão này không phải người nhà Tiểu Tuyết, đã sớm chết ở dưới kiếm của hắn.
- Các người nói xong chưa, nói xong rồi, tôi cho các người hai lựa chọn, tự mình tránh ra, hay tôi khiến các người tránh ra?
Mạc Phàm nắm tay Tiểu Tuyết, thản nhiên nói.
Trong giọng điệu không có một chút đường sống thương lượng.
Tối nay, hắn nhất định phải mang Tiểu Tuyết đi.
Ai dám ngăn cản, hắn không ngại khiến thời gian còn lại của người này phải trải qua trên giường.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão hơi khó coi, đôi mắt như bảo đao rút ra khỏi vỏ, chớp lóe sắc bén.
Không nói Mạc Phàm là tiểu tử chưa đủ 20 tuổi, người Đông Hải từng làm hoàng đế vài ngày cũng phải vô cùng cung kính với ông ta, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Xem ra Bạch gia im lặng lâu như vậy, nên không có người biết uy danh của Bạch gia, vì thế mà một tên tiểu tử cũng dám bắt nạt trên đầu Bạch gia.
- Tiểu tử, cậu không phải người có lá gan lớn nhất tôi từng gặp trong trăm năm qua, nhưng trong số người trẻ tuổi, lá gan của cậu là lớn nhất, nhưng lá gan lớn cũng vô dụng, lão phu muốn nhìn xem hôm nay cậu dẫn Tiểu Tuyết đi thế nào.
Thái thượng trưởng lão gõ mạnh trượng gỗ xuống đất, trầm giọng nói.
Rõ ràng chỉ là một cây trượng gỗ, đá lát trên mặt đất trực tiếp bị đục nát, vết rạn như mạng nhện lan ra, trượng gỗ không đâm vào trong đất quá nhiều.
Đôi mắt sáng ngời có thần của thái thượng trưởng lão lập tức biến thành màu trắng, chớp loé quỷ dị.
Xung quanh trở nên sáng lên, tựa như có hai đạo thiểm điện xuất hiện trong bí cảnh.
Thái thượng trưởng lão còn chưa ra tay, tay Tiểu Tuyết nắm chặt lại.
Cô không hi vọng nhìn thấy Mạc Phàm ra tay với Bạch gia, nhưng xem ra chuyện này không thể tránh khỏi.
Mạc Phàm cảm nhận được khẩn trương của Tiểu Tuyết, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạt...
- Yên tâm đi, anh đồng ý với em, anh sẽ không giết người nhà của em, anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi này.
Hắn vừa nói ra những lời này, không ít người Bạch gia nở nụ cười.
Ở đây Bạch gia bọn họ có hơn 8 cao thủ Tiên Thiên, những người khác không phải người bình thường có thể đối phó.
Nơi này lại là bí cảnh của Bạch gia, Mạc Phàm không chỉ rơi vào trong bẫy của Bạch gia bọn hoi, còn bị nhiều cao thủ vây quanh như thế.
Mạc Phàm muốn không giết bọn họ trong tình huống này, dẫn Tiểu Tuyết rời đi, thật sự không biết Mạc Phàm lấy đâu ra tự tin.
Cho dù là hai cao thủ tuyệt thế Vạn Thiên Tuyệt, Lâm Thiên Nam cũng không nhất định dám nói không giết một người, dẫn người Bạch gia bọn họ đi được, Mạc Phàm có tư cách gì nói những lời này.
- Có phải tiểu tử này bị dọa choáng váng rồi không?
Có người cười hỏi.
Thái thượng trưởng lão cũng không tức giận, hơi nhếch miệng lên cười to.
- Tiểu tử, tôi bắt đầu có chút bội phục dũng khí của cậu rồi, trái lại tôi muốn nhìn xem cậu không giết chúng tôi mà có thể dẫn Tiểu Tuyết rời đi thế nào?
Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, hắn không muốn ra tay với người Bạch gia, chỉ cần Bạch gia để hắn dẫn Tiểu Tuyết đi, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng những người này lại tự tìm khổ ăn.
Cũng được, người Bạch gia cảm thấy thân phận của hắn không đủ để cưới Tiểu Tuyết, vậy hắn sẽ cho bọn họ thấy thân phận và thực lực của hắn.
Hắn nheo mắt, vừa định vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Ý niệm của hắn vừa động, một vòng sáng chiếu lên người Tiểu Tuyết, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh và An Hiểu Hiên, bao quanh bọn họ ở bên trong.
Đúng lúc này.
"Bùm" một tiếng, giống như có vạn tấn thuốc nổ nổ tung, khiến màng tai người ta đau nhức.
Bầu trời lay động dữ dội, mặt đất bắt đầu run rẩy theo, tựa như trời sắp sập xuống.
"A..."
Theo tiếng nổ này, rất nhiều đệ tử Bạch gia không cẩn thận, giống như uống rượu say ngã nhào xuống đất.
- Sao lại thế này?
Không ít đệ tử Bạch gia thay đổi sắc mặt, kích động hỏi.
Bọn họ vừa mới nói xong, tiếng leng keng như kiếm kêu lượn quanh trên bầu trời.
- Người Bạch gia, giao tất cả phụ nữ Bạch gia ra đây, tôi sẽ tha chết cho các người.