Tần Kiệt mới mở miệng, người đi theo anh ta nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, nhao nhao cười nói:
- Tần thiếu, Vương Kinh Phi, Sở Vũ Thần, Đường Ngạo Thiên không tính là gì trước mặt cậu ta, một người mới tới là cái thá gì chứ, hôm nay căn bản không cần anh ra tay, chúng em có thể thu phục cậu ta.
Triệu Phi cũng cười theo, quả nhiên anh ta đoán không sai, Tần thiếu đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, nói như vậy, thù của anh ta được báo rồi.
Đôi mắt lạnh lùng hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, tràn đầy vẻ đắc ý, anh ta tuyệt đối không thể uổng phí mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm.
Bàn Tử chơi trên sân bóng rổ một lát, trên người đầy mồ hôi, lần này lại mồ hôi đầm đìa hơn, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. - Tần thiếu, cậu ấy là Mạc Phàm, vừa tới trường được mấy ngày, cậu tìm cậu ấy có chuyện gì… Bàn Tử cười gượng nói.
Mạc Phàm còn chưa gặp Tần thiếu, có khả năng không biết anh ta, cho dù Mạc Phàm lợi hại, không nên chọc Tần thiếu tốt hơn.
- Tên mập đáng chết này, ở đây đến lượt mày nói sao?
Bàn Tử còn chưa nói xong, thuộc hạ của Tần Kiệt tên Tần Thành nắm lấy cổ áo Bàn Tử, quát.
Tuy Tần Thành này kém xa Tần Kiệt, nhưng cũng là người Tần gia, hung danh hiển hách ở trường, cũng vì đánh nhau trong sân bóng rổ trường học mà vào cục cảnh sát, không phải người Bàn Tử có thể trêu chọc.
Bàn Tử vội vàng câm miệng, trên mặt còn nở nụ cười.
- Ừm, không đến lượt tôi nói chuyện.
Mạc Phàm khẽ nhíu mày, hàn quang trong mắt lóe lên, không nói gì.
Tần Kiệt lạnh lùng nhìn Bàn Tử một cái, lúc này mới mở miệng nói tiếp.
- Tôi nghe nói, ngày đầu tiên cậu đi học đã đánh bại huấn luyện viên Taekwondo, còn đuổi anh ta đi?
- Ngày hôm sau đánh thuộc hạ của Vương Kinh Phi và chủ nhiệm phòng giáo vụ, ngay cả Vương Kinh Phi ra mặt, cũng thua trong tay cậu.
- Nửa tháng sau Trương Siêu bắt nạt Lý Thi Vũ, bị vệ sĩ của cậu ta đánh gãy hai chân, còn suýt chết chìm trong nước.
- Cậu còn nói một câu, khiến tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm của Triệu Phi không còn nữa, có chuyện này sao?
Hỏi liên tiếp, nói ra toàn bộ những chuyện Mạc Phàm làm ở trường học.
Rõ ràng mỗi chuyện đều đủ làm cả trường khiếp sợ, nhưng từ miệng Tần Kiệt nói ra, lại là khinh thường sâu đậm, khiến người ta có cảm giác như thi được 60 điểm, không có gì ghê gớm.
Tần thiếu là một trong tứ thiếu của trung học Đông Hải, hắn có biết, chắc là người Tần gia.
Bởi vì kiếp trước hắn không tiếp xúc với tứ thiếu của trung học Đông Hải, nên hắn không biết thân phận cụ thể của Tần thiếu ở Tần gia là gì.
Nhưng Tần gia thì sao chứ?
- Chuyện này liên quan gì đến cậu?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Hắn vừa dứt lời, Bàn Tử lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ xong đời rồi.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng đối phương là Tần thiếu.
Tuy ngày đó anh ta gặp Tần tiểu thư ở nhà Mạc Phàm, hình như Mạc Phàm cũng có chút quan hệ với Tần gia.
Dù vậy nếu hôm nay Mạc Phàm đắc tội Tần thiếu, nói không chừng hợp tác giữa Tần gia và Mạc gia sẽ bị gián đoạn.
Những người xung quanh nghe Mạc Phàm nói vậy, lập tức sửng sốt, không ít người cười khinh thường.
- Mạc Phàm này tự tin quá mức, xem ra cậu ta không biết sự lợi hại của Tần thiếu.
- Hôm nay cậu ta nếm mùi đau khổ rồi.
- Gần đây tên nhóc này rất ngông cuồng, có Tần thiếu dạy dỗ cậu ta cũng được, tránh cho người ta cảm thấy trung học Đông Hải chúng ta không ai có thể đối phó được cậu ta.
Trong lòng Triệu Phi cảm thấy vui vẻ, Mạc Phàm vô lễ với Tần thiếu sẽ bị dạy dỗ càng nặng, đương nhiên anh ta cũng càng vui vẻ.
Tần Kiệt khẽ cau mày, ánh mắt đánh giá Mạc Phàm càng lạnh hơn, không đợi anh ta mở miệng, Tần Thành ở bên cạnh kêu lên.
- Tên kia, có phải mày không muốn sống nữa hay không, dám nói với Tần thiếu của chúng tao như vậy, muốn tao tiễn mày một đoạn à.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, lóe lên hàn quang.
- Cậu là ai, nơi này đến lượt cậu nói chuyện sao?
Vẻ mặt Tần Thành lập tức trầm xuống, giống như bị người ta tát mạnh một cái.
- Mẹ nó!
Anh ta mắng một tiếng, muốn xông lên dạy dỗ Mạc Phàm.
Quả thật thân phận anh ta không bằng Tần Kiệt, nhưng cũng là chi thứ Tần gia, người bình thường không thể so được, vậy mà Mạc Phàm này nói anh ta không có tư cách nói chuyện.
- Đủ rồi!
Tần Kiệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Thành một cái, lạnh lùng nói.
Tần Thành không cam lòng, đôi mắt hung ác trừng Mạc Phàm một cái, vẫn lùi về phía sau Tần Kiệt.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Kiệt nhìn Mạc Phàm, vô cùng bá đạo nói:
- Quả thật chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng Tần Kiệt tôi làm việc còn cần liên quan sao?
Những lời này vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
- Tần thiếu đúng là Tần thiếu, muốn làm gì thì làm cái đó, còn cần lý do sao?
Có người dựng ngón cái khen ngợi.
- Tần thiếu quá khí phách, quá đẹp trai…
Có nữ sinh ở sân bóng rổ xem nam sinh chơi bóng, hoa si nói.
Đám Tần Thành, Triệu Phi cười đắc ý, lần này xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười không thèm để ý.
Nếu không phải nể mặt Tần gia không tệ với hắn, hắn đã tát chết Tần thiếu này.
- Ý của cậu là, hôm nay cậu muốn tới tìm tôi gây phiền phức?
- Không hẳn vậy, hôm nay cậu đắc tội một anh họ tôi, đắc tội người Tần gia chúng tôi nhất định phải trả giá lớn.
Tần Kiệt lạnh lùng nói.
Xung quanh lập tức hiểu ra, chẳng trách Tần Kiệt tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức, hóa ra Mạc Phàm chọc vào người Tần gia.
Tâm tình Bàn Tử lập tức chìm xuống đáy cốc, lần này xong rồi, Mạc Phàm đắc tội người Tần gia.
Tần gia có tiếng lưu manh, một khi có người bị bắt nạt, cơ bản nhà người kia xong đời rồi.
- Mạc Phàm xong rồi, ai cũng không cứu được cậu ta.
Triệu Phi cười nói, không hiểu sao tâm tình thoải mái hơn.
Mặt Mạc Phàm không đổi, hóa ra Tần Thọ kia cũng là người Tần gia, chẳng trách Trần Vũ Đồng e ngại thế lực sau lưng Tần Thọ như vậy.
Nói như thế, cũng xử lý được nhiều.
Vừa rồi hắn còn suy nghĩ, làm thế nào mới khiến cô Trần tự do, bây giờ có rồi.
- Quả thật tôi làm gãy cổ tay anh ta, cậu muốn làm gì?
Mặt Mạc Phàm không đổi hỏi.
- Rất đơn giản, qua ba cửa.
Tần Kiệt vươn ba ngón tay.
- Ba cửa là?
- Thứ nhất, không phải công phu cậu rất lợi hại sao, nhiều người như vậy không phải là đối thủ của cậu, tôi cũng có chút công phu, hai chúng ta đọ sức, nếu cậu có thể đứng dậy sau khi tôi đấm ba quả, thì tính cậu thắng.
- Thứ hai, không phải cậu được hoa hậu giảng đường yêu thích sao, lập tức tụ tập bốn, nếu hôm nay cậu tìm được hai người, bọn họ đồng ý đứng bên cạnh cậu, tôi sẽ tính là cậu thắng.
- Thứ ba, không phải cậu có bản lĩnh hủy bỏ tư cách thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm sao, tôi đã qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, trở thành thành viên dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, nếu cậu có năng lực hủy bỏ tư cách này của tôi, tính cậu thắng.
- Nếu cậu qua ba cửa này, tôi sẽ không tính toán chuyện cậu đắc tội Tần gia chúng tôi, nếu cậu không qua được một cửa, cậu phải lạy trước mặt tôi một tiếng, cậu có dám không?
Tần thiếu còn chưa nói xong, không ít người sợ ngây người.
- Tần thiếu thật lợi hại, đây là muốn đánh bại Mạc Phàm hoàn toàn.
- Có thể hoàn thành ba chuyện này được sao?
- Người qua ba cửa này chắc chắn không tồn tại!
166
Không nói đến hai cửa sau, cửa đầu tiên Mạc Phàm cũng không qua được.
Lúc năm nhất Tần Kiệt từng khiêu chiến huấn luyện viên Taekwondo, huấn luyện viên bị anh ta một quyền đánh ngã, còn không đứng dậy được.
Ngay cả Đường Ngạo Thiên xuất thân từ Đường gia võ đạo thế gia, là tứ thiếu của trung học Đông Hải, cũng bị Tần Kiệt ngược tơi bời.
Hai năm trước Tần Kiệt lợi hại như vậy, khai giảng xong lại trải qua đặc huấn bộ đội một tháng, chắc chắn thực lực hiện giờ tăng lên, sao Mạc Phàm có thể là đối thủ của anh ta?
Đừng nói ba quyền, một quyền cũng có thể đánh ngã Mạc Phàm.
- Vậy mà Tần thiếu là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng cấp bậc thượng úy đã là ván đã đóng thuyền.
Có người nghe thấy nội dung cửa ba, kinh ngạc nói.
Hoa Hạ Thần Kiếm không chỉ là một trong những bộ đội đặc chủng lợi hại nhất Hoa Hạ, thí luyện cũng rất khó khăn.
Nghe nói đệ tử cùng tham gia với một số Binh Vương trong bộ đội, đệ tử thông qua đều là tinh anh, vậy mà Tần thiếu thông qua, như vậy Tần thiếu lợi hại biết bao nhiêu?
- Điểm ấy là gì với Tần thiếu, anh ấy vốn có thể để gia tộc tiến cử, Tần thiếu lại bỏ qua, còn dựa vào thực lực để qua thí luyện, thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.
Tần Thành đắc ý nói, giống như anh ta mới là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.
- Tần thiếu thật lợi hại!
- Không hổ là người mạnh nhất trong tứ thiếu Đông Hải!
…
Trong lúc này, mọi người càng thêm kính nể Tần thiếu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại càng khinh thường hơn.
- Không cần đấu, chắc chắn Mạc Phàm thua rồi.
Không ít người nói chắc chắn không nghi ngờ.
- Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, cũng không chịu nổi một quyền của Tần thiếu.
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, cằm Tần Kiệt khẽ nâng, kiêu ngạo trên mặt càng đậm hơn.
- Tên kia, Tần thiếu chúng tao đưa ra ba cửa, mày có dám thử một lần không, nếu không dám mà nói, quỳ trước mặt Tần thiếu chúng tao ba tiếng đi.
Hai tay Tần Thành vòng trước ngực, cười âm hiểm nói.
Bàn Tử chau mày, ở một bên lo lắng suông, nhưng không có tác dụng gì, đối phương là Tần thiếu.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Mạc Phàm nheo mắt, mặt không đổi sắc, chỉ cười.
- Ba cửa thì không cần, quá phiền phức, đơn giản một chút, như vậy đi, nếu cậu đỡ một quyền còn đứng dậy được, tôi sẽ không tính toán với cậu chuyện cậu vô lễ với tôi, thế nào?
Nể mặt Tần gia, hắn có thể không tính toán với Tần Kiệt.
Nhưng sau khi Tần Kiệt muốn hắn quỳ gối ba tiếng, cho dù ông cụ Tần đến đây, cũng không được.
Xung quanh ngây ra như phỗng, rất lâu sau mới phản ứng kịp, Mạc Phàm này điên rồi sao?
- Tần thiếu đỡ một quyền của cậu ta?
- Tần thiếu vô lễ với cậu ta, cậu ta nghĩ mình là ai, quan nhị đại thủ đô tới chắc?
Ngay cả Bàn Tử cũng há to miệng, sợ tới mức như ăn đầu cá voi.
Triệu Phi cười âm hiểm, hôm nay Mạc Phàm chết chắc rồi.
Ở trường trung học Đông Hải, chưa có ai dám nói với Tần thiếu như vậy.
- Hửm?
Khóe miệng Tần Kiệt khẽ nhếch cứng đờ, hai mắt phóng ra hàn quang sắc bén, cười mỉa nói:
- Mạc Phàm, cậu biết tôi là ai không?
- Cậu là ai liên quan gì đến tôi?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi ngược lại.
“Hô hô…” xung quanh lập tức cười to.
Có một số người vừa rồi tưởng rằng Mạc Phàm lợi hại, bây giờ lắc đầu.
Mạc Phàm này ngay cả Tần thiếu là ai cũng không biết, vậy mà dám nói với Tần thiếu như thế, đúng là không biết sống chết.
Ngay cả Tần Kiệt cũng cười, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm dũng cảm hơn người, bây giờ xem ra có chút thất vọng.
Tên này ngay cả anh ta là ai cũng không biết, còn dám làm bừa trước mặt anh ta, đúng là dũng cảm một cách ngốc nghếch.
- Nói cho mày biết, tên hai lúa, Tần thiếu chúng tao là cháu đích tôn duy nhất của Tần lão gia tướng quân khai quốc, con trai của Tần Trách, em trai của Tần Doãn Nhi, bây giờ mày biết Tần thiếu chúng tao là ai rồi chứ?
Tần Thành cười đắc ý nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
- Tần thiếu, Mạc Phàm mới chuyển tới đây, không biết cậu có thể tha thứ, đúng rồi cậu ấy quen Tần tiểu thư chị gái cậu, nể mặt Tần tiểu thư, cậu bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.
Bàn Tử vội nói.
Anh ta không mở miệng, Mạc Phàm thật sự sẽ xong rồi.
- Haizz, tên mập đáng chết này, mày còn lắm miệng, có phải mày ngứa miệng rồi không?
Sắc mặt Tần Thành trầm xuống, một cái tát đánh mạnh vào mặt Bàn Tử.
Bàn Tử đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, căn bản không dám phản kháng.
Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.
Không đợi Tần Thành đụng vào Bàn Tử, hắn nắm lấy cổ tay Tần Thành, bàn tay còn lại tát vào mặt anh ta.
“Bốp bốp bốp…” vài tiếng vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Tần Thành bị đánh cũng ngốc luôn rồi, một tay che mặt, vẻ mặt khó mà tin, Mạc Phàm dám đánh anh ta trước mặt Tần thiếu?
- Mạc Phàm đánh Tần thiếu?
Có người không tin vào hai mắt mình nói.
- Chuyện này ầm ĩ hơn rồi.
- Mạc Phàm, có phải cậu muốn chết không, thân phận của tôi cần tôi lặp lại cho cậu nữa à?
Tần Kiệt trầm giọng nói, hai tay nắm chặt vang lên tiếng kẽo kẹt.
Dám đánh người của anh ta trước mặt anh ta, không khác gì tát vào mặt anh ta mấy.
Từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng bị người ta coi thường như thế, cho dù có người đó bây giờ đã không tồn tại trong tầm mắt anh ta.
- Thân phận của cậu không cần phải lặp lại, chủ yếu cậu còn chưa biết tôi là ai.
Mạc Phàm ném Tần Thành sang một bên, lạnh nhạt nói.
Lúc trước hắn cảm thấy giọng Tần Kiệt hơi quen, bây giờ hắn đã chắc chắn người gọi điện cho hắn, nói buổi chiều giao linh chi trăm năm là Tần Kiệt, con trai duy nhất của Tần Trách, cũng là cháu nội duy nhất hiện giờ của Tần lão tướng quân.
Tần Trách bảo Tần Kiệt đưa đồ cho hắn là kết chút duyên, Tần Kiệt lại tới trêu chọc hắn, nếu Tần Trách biết, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Lời Mạc Phàm nói khiến cả trường khiếp sợ.
Mạc Phàm có thân phận gì?
Không phải tên hai lúa mới từ nông thôn đến sao?
Trong nhà làm quan lớn nhất là dượng hắn, cũng là cha Lý Thi Vũ, phó cục trưởng cục xây dựng.
Nhưng Tần Kiệt thì sao?
Chính là thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm, cấp bậc thượng úy, sau lưng còn có một tướng quân khai quốc.
Từ nhỏ đã là đại thiếu quần là áo lượt ở thành phố Đông Hải, quyền thế ngập trời.
Vậy mà Mạc Phàm nói Tần Kiệt không biết thân phận hắn.
Ở bên cạnh, Bàn Tử ước gì có thể lập tức đi lên bịt miệng Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thể bớt tranh cãi à, nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xong đời.
Triệu Phi cười mà không nói, trong mắt lại hiện lên chút đắc ý.
Sắc mặt Tần Kiệt trầm xuống trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.
- Xem ra trong thời gian tôi đặc huấn, rất nhiều người không biết sự lợi hại của Tần thiếu tôi, cậu cho rằng quen chị tôi, là có thể giương oai trước mặt tôi sao, cậu sai rồi, thành phố Đông Hải không ai dám giương oai trên đầu tôi, cho dù là chị tôi cũng không được, ai giương oai trên đầu tôi, tôi sẽ làm kẻ đó hối hận cả đời, hôm nay cậu chính là người hối hận cả đời.
“Ha ha.”
Mạc Phàm cười không thèm để ý:
- Ý của cậu là, buổi chiều ở biệt thự số 9 Vân Trung Thự, cậu sẽ không giao linh chi trăm năm cha cậu bảo cho tôi sao?
Câu này rất khó hiểu, làm nhiều người không hiểu được.
Biệt thự số 9 Vân Trung Thự, chi gì đó, Vân Trung Thự căn bản không có biệt thự số lẻ.
Linh chi trăm năm là cái quỷ gì, Mạc Phàm đang nói linh tinh gì đó?
Nhưng lại làm Tần Kiệt lập tức sợ ngây người, trong mắt đều là khó mà tin.
- Cậu là, là đồ đệ của Mạc, Mạc đại sư?