- Đúng là một mình, tiểu tử này không muốn sống nữa à.
Tiêu Phong cười mỉa nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người sắp chết.
Không biết những người khác lấy đâu ra tin tức, trên đường đi bọn họ cũng thấy không ít người đi một mình, ít nhất cũng phải năm sáu người.
Trên người những người này có trang bị chuyên nghiệp, có một số còn mang theo vũ khí, cũng chậm rãi biến mất trong núi rừng.
Một mình Mạc Phàm thì không nói, trên người lại không đem theo thứ gì, có thể đi đến đây đúng là kỳ tích.
- Người như vậy mà cũng muốn tới tìm vận may, đúng là không biết sống chết.
Những người khác ở bên cạnh cũng nói.
Vùng núi này khác với trước đây, trên đường đi bọn họ từng thấy hơn mười con chuột to bằng con thỏ, mèo rừng cỡ con báo nhỏ, bắt bừa một con ra ngoài, đều có thể trình báo kỷ lục Guinness.
May mà số lượng những con này không quá nhiều, nếu tụ tập thành đàn, chắc chắn bọn họ sẽ không tới được đây.
Tiểu tử này gần tuổi bọn họ, thậm chí còn ít hơn một chút, vậy mà dám tới một mình.
Vân Thiên Ca cũng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lông mày hơi nhíu lại, không để ý những người này, lập tức đi về phía Mạc Phàm.
Những người khác sửng sốt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tò mò, cũng vội vàng đi theo.
Với hiểu biết của bọn họ đối với Vân Thiên Ca, bình thường một người như vậy xuất hiện trước mặt Vân Thiên Ca, Vân Thiên Ca sẽ không thèm nhìn một cái.
Vân Thiên Ca nhìn thấy một điểu ti ở trong đây, vậy mà đầy hứng thú đi tới, chắc chắn sẽ có việc hay xảy ra.
- Tôi là Vân Thiên Ca đại tiểu thư Vân gia, anh đi một mình tới đây à?
Vân Thiên Ca hơi nâng cằm, chắn trước người Mạc Phàm, lạnh giọng hỏi.
Mạc Phàm nhướn mày nhìn lướt qua Vân Thiên Ca, không để ý đến Vân Thiên Ca nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới Vân Châu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến Vân gia.
Mặc kệ Vân gia là gia tộc gì, gia chủ Vân gia đến đây hắn cũng không cần thiết phải trả lời.
Vân Thiên Ca nhíu mày, không chỉ không tức giận, trái lại còn vui vẻ, tiếp tục đi theo.
- Xem ra anh thật sự đi một mình tới đây, nhưng một mình anh thì khó có thể tiến vào tiên mộ, nếu anh muốn đi vào trong tiên mộ, có thể gia nhập với chúng tôi, bổn đại tiểu thư có thể mang anh tiến vào trong tiên mộ.
Nơi này vì tiên mộ tồn tại, phi cơ trực thăng và xe không thể lái tới đây, người này đi một mình tới, nếu không phải kẻ ngốc thì là cao thủ.
Mạc Phàm nhìn thấy cô ta thì không động tâm, khả năng sau là rất lớn.
Nếu có thể kéo Mạc Phàm vào trong đội của cô ta, khả năng cô ta tiến vào trong tiên mộ sẽ cao hơn rất nhiều.
Nếu không phải nhìn trúng Mạc Phàm chuyện này, cô ta còn lâu mới để ý tới Mạc Phàm.
Vân Thiên Ca vừa nói xong, đám Vi Thông và Tiêu Phong chắn trước người Mạc Phàm.
- Tiểu tử, Vân đại tiểu thư của chúng tôi đã mời cậu, cậu không nghe thấy sao, bây giờ cậu chỉ có hai con đường, một là gia nhập chúng tôi, hai là quay lại đường cũ.
Vi Thông cười nói.
Mạc Phàm nhíu mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, vẫn dừng bước lại.
Đám người này chỉ là một đám ăn chơi trác táng, mấy vệ sĩ bên cạnh ngoại trừ một Tiên Thiên Tông Sư, những người khác đều là Trúc Cơ kỳ, vậy mà dám nói những lời này với hắn.
Nếu những người này biết hắn là Mạc Phàm, cả tiên mộ ai có thể vào ai không thể vào, đều phải xem tâm tình của hắn, không biết những người này sẽ có tâm tình gì.
- Cút ngay!
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Hửm?
Vi Thông nhíu mày, tươi cười trên mặt chậm rãi cứng đờ.
- Tiểu tử, cậu có biết cậu đang từ chối ai không?
Một tên tiểu tử như vậy, vậy mà không cần suy nghĩ đã từ chối Vân Thiên Ca, đúng là không biết điều.
“Ha ha!” Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng chẳng muốn chấp nhặt với bọn họ.
Ở trước mặt hắn, những người này chỉ như khi đến vườn bách thú, có một đám hầu tử chặn hắn đòi đồ ăn, vốn dĩ không cần để ý tới.
Dưới chân hắn vừa động, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, xuyên qua đám người này đi về phía trước.
Hắn đi từ sân bay Vân Châu tới nơi này, tiêu hao rất nhiều thời gian rồi, cách thời gian mà hắn nói còn không nhiều lắm.
Tiên mộ cũng ở cách phía trước không xa, không cần thiết phải lãng phí thời gian với những người này.
Vẻ mặt Vân Thiên Ca ngây ngốc, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh.
Vi Thông cảm nhận được lửa giận của Vân Thiên Ca, lông mày cũng nhíu lại.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy lời tôi nói sao, cậu ngoại trừ gia nhập với chúng tôi, nếu không thì chỉ có thể quay lại đường cũ, có tin bản thiếu khiến cậu biến mất ở đây không.
Ở bên ngoài khiến một người biến mất phải suy xét rất nhiều chuyện, nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh, xảy ra chuyện như vậy rất bình thường.
Chỉ cần một câu của anh ta, vệ sĩ của anh ta sẽ lập tức giải quyết Mạc Phàm.
- Hửm?
Mạc Phàm nhướn mày, quay lưng về phía đám Vân Thiên Ca, dừng lại.
Hắn không có hứng thú ra tay với một đám khỉ, nhưng nếu đám khỉ quá bướng bỉnh, vẫn phải trừng phạt.
Không đợi hắn ra tay, lông mày Vân Thiên Ca nhíu lại, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Thôi, Vi Thông, nếu anh ta muốn đi một mình, vậy để anh ta đi đi.
Vân Thiên Ca vẫy tay nói.
- Vân tiểu thư, chuyện này…
Trong mắt Vi Thông lóe lên khó hiểu, hỏi.- Chúng ta đi thôi, chắc là tiên mộ cách không xa rồi.
Vân Thiên Ca không giải thích, đi thẳng về phía trước.
Mạc Phàm cũng không để ý đến đám người này, tiếp tục tiến vào trong rừng rậm tối như mực ở phía trước, biến mất trong tầm mắt của đám người.
- Vân tiểu thư, vì sao vừa rồi em lại ngăn cản anh, nếu em không ngăn cản anh, anh nhất định sẽ để A Hổ nhà anh dạy dỗ cậu ta, để cậu ta quỳ xuống xin lỗi.
Vi Thông thấy Mạc Phàm biến mất, cười nịnh nọt nói.
- Đợi anh ta có thể đi vào phạm vi tiên mộ rồi nói sau, chúng ta đi, đuổi kịp anh ta.
Vân Thiên Ca nhìn nơi Mạc Phàm biến mất, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh nói.
Bình thường người như vậy đều có kiêu ngạo của mình, giống như con ngựa hoang, nếu dễ nói chuyện vậy thì không thú vị.
Loại người giống như Mạc Phàm, để anh ta chịu chút khổ cực trước, sẽ biết có nên cúi đầu hay không.
Đám Vi Thông nhướn mày lên, giơ ngón tay với Vân Thiên Ca, một đám người theo sau Mạc Phàm, đi về phía trước.
Mạc Phàm cảm nhận được đám người này đi theo hắn, cũng không để ở trong lòng, bước từng bước về phía tiên mộ, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi khi đi một bước, một pháp ấn sẽ biến mất trên mặt đất.
Bọn họ đi khoảng nửa tiếng, trước mắt sáng lên.
Phía trước hẳn là một vùng núi rừng, giống như có một quả bom hạng nặng nổ tung ở gần đó, không chỉ rừng cây bị càn quét, sơn thể cũng bị san bằng.
Tận cùng đất trống, là một khu sân dựa vào núi.
Lại nhìn phía trước, có thể thấy mơ hồ đại môn cổ xưa và bóng người trước cửa trong mây mù.
Thấy một màn như vậy, Mạc Phàm không nói gì.
Trước mắt đám Vân Thiên Ca sáng lên, còn sáng hơn khi nhìn thấy núi vàng núi bạc.
- Oa… Tiên mộ, đó là tiên mộ, chúng ta đến nơi rồi!
Vi Thông vui vẻ nói.
Anh ta vừa mới nói xong, thì nghe thấy mấy tiếng xé gió vù vù, một bảo kiếm tỏa ra sắc bén khiến tâm can người ta phát run để ngang trước mặt bọn họ.
Không chỉ chặn đường đi của đám Vân Thiên Ca, cũng ngăn cản Mạc Phàm.