- Trang viên bị người ta đoạt đi rồi sao?
Giọng nói này không phải của ai khác, đúng là Lâm Thiên Phong gia chủ đương nhiệm của Lâm gia.
- Cha, sao cha biết chuyện này?
- Lâm gia chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, con cảm thấy cha sẽ không biết sao?
Lâm Thiên Phong có chút thất vọng nói.
Việc tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Trang viên Lâm gia bọn họ dự tính, vì trang viên này, bọn họ bố trí ván cờ 10 năm, từ lúc ông ta trở thành gia chủ Lâm gia, ván cờ này đã bắt đầu.
Trước mắt đã đến mùa thu hoạch, lại bị một tiểu tử nửa đường nhảy ra cướp.
Chuyện mất mặt như thế, ông ta thân là gia chủ Lâm gia, sao có thể không biết?
- Trang viên bị người ta đoạt đi rồi.
Lâm Khuynh Thiên nắm chặt tay, không cam lòng nói.
- Kẻ nào lớn gan như thế?
Lâm Thiên Phong trầm giọng nói.
Tuy cách di động, nhưng Lâm Khuynh Thiên vẫn cảm nhận được lửa giận của Lâm Thiên Phong.
- Mạc Phàm thần y Đông Hải.
Thân thể Lâm Khuynh Thiên khẽ run lên, nói thẳng.
- Mạc Phàm thần y Đông Hải, là tên tiểu tử chữa bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm sao?
Lâm Thiên Phong hỏi.
- Đúng vậy.
- Cậu ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Lâm Thiên Phong nghi ngờ nói.
Bên cạnh Lâm Khuynh Thiên có hai Tiên Thiên Tông Sư, nếu là Mạc Phàm thần y Đông Hải, hẳn là tiểu tử này không ra được cửa sảnh bán đấu giá.
- Quả thật là cậu ta làm, tiểu tử này không nhiều tuổi lắm, chỉ chưa tới 20 tuổi, nhưng có tu vi nhập pháp, hai vệ sĩ của con, chỉ cần một câu của cậu ta là quỳ xuống, căn bản không có đường sống đánh trả, cho nên con đoán cậu ta là…
Lâm Khuynh Thiên dừng một lát.
- Là ai?
- Mạc đại sư Đông Hải?
Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nói.
Theo ý anh ta, Mạc đại sư Đông Hải phải là nhân vật trên 30 tuổi, thậm chí là lão nhân 70, 80 tuổi.
Mạc Phàm chỉ mới 17, 18 tuổi, anh ta không dám tin lắm.
Nhưng là người có thể địch tông sư, đến từ Đông Hải, lại họ Mạc, anh ta thật sự không nghĩ ra được người nào có thể làm chuyện này.
“Phù…” Lâm Thiên Phong nhổ nước bọt.
- Không cần suy đoán, là cậu ta rồi.
Lần trước Lâm Chấn Sơn đến Đông Hải tìm một tiểu tử tên là thần y Mạc Phàm, kết quả chết trong tay Mạc đại sư, ông ta cũng hoài nghi Mạc thần y và Mạc đại sư là một.Nếu Mạc Phàm ra tay đánh bại hai Tiên Thiên Tông Sư của Lâm gia, vậy chỉ có một loại khả năng.
- Chúng ta nên làm gì đây?
Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên thay đổi.
Mạc đại sư đứng ở vị trí thứ 9 trên Hắc Bảng, chuyện này không là bí mật gì với anh ta.
Một thanh niên 17, 18 tuổi một năm trước còn vô danh, bỗng nhiên xuất hiện trên Hắc Bảng tiếng tăm lừng lẫy, tuyệt đối không đơn giản.
Một người cường đại như thế cầm Viên Gia Trang, sẽ không lấy lại được một cách dễ dàng.
Kiêu ngạo như anh ta, lúc này cũng tâm có thừa lực không đủ.
Lâm Thiên Phong im lặng một lát, lúc này mới mở miệng.
- Đồ của Lâm gia chúng ta, cha cho cậu ta cậu ta mới được lấy, cha không cho cậu ta dám lấy, vậy thì cắt cái tay lấy đi.
Lâm Thiên Phong nói.
Giọng điệu bá đạo, sắc bén, tự tin, khiến hô hấp của thư ký mỹ nữ bên cạnh Lâm Khuynh Thiên bị kìm hãm.
Lâm gia bọn họ không hành động lâu rồi, mượn Mạc đại sư này để khai đao, nếu không sẽ khiến người ta nghĩ Lâm gia bọn họ ngồi không.
Nếu Mạc đại sư này không tiếp nhận lời mời của bọn họ, vậy chỉ có thể g iết chết.
- Chúng ta đối phó cậu ta thế nào đây?
Lâm Khuynh Thiên hỏi.
- Chỉ cần là người sẽ có điểm yếu, Mạc đại sư cũng không ngoại lệ, Quỷ Lão đã đến Giang Nam, để Quỷ Lão giáo huấn cậu ta trước, còn người nhà, bạn bè của cậu ta ấy à, rất nhanh sẽ biết cái gì là tuyệt vọng, sau đó tất cả bọn họ sẽ chết đi trong tuyệt vọng.
Lâm Thiên Phong lạnh lùng nói.
- Quỷ Lão, là Quỷ Lão đứng thứ năm trên Hắc Bảng ạ?
Trước mắt Lâm Khuynh Thiên sáng lên, máu anh ta vốn sôi trào vì phẫn nộ, lại bốc cháy lên.
Quỷ Lão đã đến đây, Mạc đại sư Đông Hải còn đường sống nữa sao?
Cho dù Quỷ Lão không được, còn có Lâm Thiên Nam thiên hạ vô địch của Lâm gia bọn họ.
Đối thủ chỉ là một tiểu tử, anh ta sợ gì?
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Khuynh Thiên từ trạng thái thất hồn lạc phách, biến trở về Lâm thiếu tự tin, tự cao tự đại, hăng hái lần nữa.
Lửa giận tràn đầy trong mắt anh ta, thiêu đốt hừng hực.
…
Bệnh viện nhân dân hạng nhất tỉnh Giang Nam, trong phòng bệnh VIP.
Mạc Phàm rời khỏi phòng đấu giá Đường Triều, dựa theo địa chỉ Hứa Bình cho, đến nơi này.
Trong phòng bệnh, hai lão nhân một nam một nữ nằm hấp hối trên giường, trên người cắm rất nhiều cái ống, gầy như da bọc xương, hai mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ thiếp đi.
Hứa Bình đứng gần cửa sổ trong phòng bệnh, vẻ mặt tiều tụy.
Ngoài cô ra, trong phòng bệnh còn một người đàn ông Mĩ quốc mặc áo dài trắng, hình như hai người đang tranh luận gì đó.
- Hứa phu nhân, chúng tôi đã khống chế được bệnh tình của cha mẹ cô, được tôi điều trị, cơ thể bọn họ đã có bước chuyển biến tốt đẹp, chúng tôi không hiểu rõ ý của cô, vì sao cô còn tìm bác sĩ chữa trị cho bọn họ, cô không thừa nhận việc làm của bọn tôi, hay là người Hoa Hạ cô không tin bác sĩ ngoại quốc như chúng tôi?
Bác sĩ ngoại quốc này dùng tiếng Hoa Hạ hỏi, giống như rất bất mãn với chuyện Hứa Bình làm.
- Bác sĩ Charles, tôi không có ý không tin anh, chỉ hi vọng cha mẹ tôi có được chữa trị tốt hơn, nếu có chỗ nào mạo phạm anh, hi vọng anh hiểu cho.
Hứa Bình cố gắng giải thích.
- Tôi có thể lý giải cảm thụ của cô, nhưng ý của cô là, cô mời được bác sĩ chữa trị ung thư rồi, là ý này sao?
Charles không buông tha chuyện này nói.
- Đúng vậy.
Hứa Bình thở dài.
Từ sáng đến giờ, cô giải thích với bác sĩ Charlies, cô mời tới một bác sĩ chữa trị ung thư cho cha mẹ cô, nhưng vẫn chưa thể giải thích rõ, cô cũng không có biện pháp.
- Như vậy đi, đợi bác sĩ kia đến đây, tôi hi vọng tôi có thể nhìn thấy cậu ta chữa trị thế nào, dù sao cha mẹ cô vẫn là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với bọn họ.
Charles nghiêm túc nói.
- Nhưng tôi cũng hi vọng Hứa phu nhân chuẩn bị tốt, tôi đã là bác sĩ giỏi nhất về phương diện chữa bệnh ung thư ở Hoa Hạ các cô rồi, với y thuật của tôi, phối thêm thần thủy trong trang viên của cô nữa, đủ để chữa khỏi cho cha mẹ cô, có khả năng bác sĩ cô mời tới là tên lừa gạt.
Charles tự tin nói.
Charles vừa mới nói xong, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khẽ.
- Bác sĩ Charles, anh nói tôi là kẻ lừa đảo sao?
Hứa Bình thấy là Mạc Phàm, mỉm cười, vội vàng đi tới.
- Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Bác sĩ Charles kia nhìn thấy Mạc Phàm ở cửa, sắc mặt thay đổi, những lời vừa nói ra miệng bị anh ta nuốt xuống, trong hai mắt đều là khó mà tin.