Cuối cùng Mạnh Vô Kỳ không nhịn được, anh ta đứng dậy tức giận nói.
Mộ Dung Yến này làm nhục anh ta còn chưa tính, vậy mà làm người tốt, thúc thúc anh ta có thể nhịn Mộ Dung Yến, nhưng anh ta không nhịn được.
- Những lời Mộ Dung đô đốc nói không sai phải không?
Nam tử họ Vương đứng dậy, âm dương quái khí nói.
Tinh Hỏa Trấn cách Viêm Dương Thành không xa, tin một trảm 40, ngày hôm sau đã truyền tới Viêm Dương Thành, càng không nói tới ngày thứ ba.
- Ngoài ra Vô Kỳ à, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tuy thành chủ của ngươi ở đây, nhưng người ngươi nói cả tên lẫn họ là đại đô đốc, cho dù không phải là đại đô đốc cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy sẽ rất nguy hiểm đó.
Nam tử họ Vương nói tiếp.
Những người khác sợ Mạnh gia, bọn họ không sợ, nhất là vào lúc này.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, sắc mặt lại khó coi hơn.
- Đủ rồi, Vương Kiếm, ngươi thân là trưởng bối mà hù dọa đứa bé như vậy được à, nếu ngươi có lòng dạ như Yến lão đệ, không đến mức chỉ là thống lĩnh của Viêm Dương Thành chúng ta, ít nhất cũng phải tới đô đốc rồi.
Mạnh Hữu Vi chậm rãi đứng dậy nói.
- Thành chủ nói đúng lắm, nếu bàn về lòng dạ, tất nhiên ta không thể so được với Mộ Dung đô đốc rồi, nhưng quản giáo hậu bối, ta cảm thấy thành chủ nên suy nghĩ thật kỹ, lần này chỉ đắc tội một tu sĩ Kim Đan, nếu lần sau đắc tội tu sĩ Hóa Thần, có khả năng không đơn giản như vậy, nếu Vô Kỳ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ ngươi không có biện pháp công đạo với vị thành chủ trước đó rồi.
Vương Kiếm cũng không phản bác, mỉm cười nói.
- Ta quản giáo hậu bối thế nào là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên xem trọng Trảm Thần Kiếm nhà ngươi ấy, nếu từ bỏ, vậy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Mạnh Hữu Vi lạnh lùng nói.
- Đa tạ thành chủ nhắc nhở.
Sắc mặt Vương Kiếm thay đổi, chỉ nói cảm tạ, không nói thêm gì nữa.
Mạnh Hữu Vi không so đo với Vương Kiếm, dời mắt nhìn Mộ Dung Yến.
- Yến lão đệ, ngươi muốn đợi tiểu tử một trảm 40 thêm lát nữa không?
- Ta cảm thấy nên gặp một lần thì hơn, dù sao hải tuyển lần này không đơn giản chỉ là danh ngạch Thần Nông Tông.
Mộ Dung Yến nói.
Thành phố chỗ bọn họ đều thuộc quản lý của Thần Nông Tông, hàng năm Thần Nông Tông đều cho bọn họ không ít vật tư, dùng để chống đỡ yêu thú và Ma Tộc.
Hải tuyển lần này chỉ có một danh ngạch, nhưng đến lúc đó sẽ xếp theo thứ tự, thứ tự cao sẽ nhận được càng nhiều vật tư.
- Thân là thành chủ, ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng ngươi chắc chắn muốn làm vậy vì Viêm Dương Thành à, đây là chuyện liên quan tới việc con ngươi có thể đi vào Thần Nông Tông hay không, nếu bây giờ dừng săn bắn, danh ngạch sẽ là của con trai ngươi, đợi lát nữa thì chưa chắc.
Mạnh Hữu Vi xác nhận lại.
Tuy ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng từ sùng bái mà Đồng Chiến cho ông ta, chắc chắn thực lực của người kia không kém, sẽ trên Mộ Dung Phi.
Nếu Mộ Dung Yến muốn lập uy với ông ta trước mặt nhiều người như vậy, ông ta sẽ làm theo mong muốn của Mộ Dung Yến.
Ngoài ra nếu có thể đợi thêm một lát, đưa danh ngạch này cho Mạc Phàm, vừa vặn cũng giúp giải quyết ân oán giữa Mạnh Vô Kỳ và Mạc Phàm.
Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
- Thành chủ, ngươi yên tâm đi, ta đã có tính toán trong lòng rồi.
Mộ Dung Yến cười tự tin nói.
Mấy năm nay, ông ta luôn đợi thời khắc này.
Con của ông ta mới giết một yêu thú Nguyên Anh mà thôi, thực lực chân chính còn chưa bùng nổ, đợi bùng nổ hoàn toàn, những người này sẽ biết.
- Được rồi, Đồng Hổ, lại đây.
Mạnh Hữu Vi gật đầu, nói với phó tướng đứng cách đó không xa.
Đồng Hổ nghe thấy tiếng gọi, không do dự đi tới, ông ta quỳ một gối trước người đám Mạnh Hữu Vi.
- Thành chủ có gì phân phó?
- Thả 100 yêu thú vào trong khu vực săn bắn, ngoài ra tăng số quân sĩ, bảo hộ an toàn của thành viên dự thi.
Mạnh Hữu Vi bình tĩnh nói.
- Dạ, thành chủ!
Đồng Hổ đáp, đứng dậy muốn đi.
- 100 không đủ đâu, 200 đi, nếu 200 yêu thú bị giết sạch, tiểu tử kia còn chưa tới, lại tuyên bố chuyện danh ngạch cũng không muộn.
Mộ Dung Yến xen miệng nói.
- Chuyện này…
ồ ổ ềĐồng Hổ nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hữu Vi với vẻ do dự.
Mạnh Hữu Vi không nói gì, âm thanh cuồng bạo của Phong Hỏa Thú truyền tới.
Mạnh Vô Kỳ nhìn nơi phát ra âm thanh, lông mày anh ta nhướn lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu là lúc trước thấy Mạc Phàm, anh ta ước gì có thể lập tức hạ lệnh bảo người ta chém Mạc Phàm, hiện giờ anh ta thấy Mạc Phàm như thấy cha ruột.
- Thúc thúc, người kia đến rồi.
Đám Mạnh Hữu Vi nghe thấy vậy thì nhìn theo.
Chỉ thấy Mạc Phàm và một quân sĩ cưỡi Phong Hỏa Thú, đang vội vàng tới cửa khu vực săn bắn.
Bởi vì có lệnh bài trong tay, hai người thuận lợi tiến vào khu vực săn bắn.
Mạnh Hữu Vi liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sắc mặt ông ta hơi đổi, một lát sau mới nói.
- Đồng Hổ, dẫn vị công tử kia tới đây.
- Dạ, thành chủ.
… C
hỉ trong phút chốc, dưới sự dẫn dắt của Đồng Hổ, Mạc Phàm đã đến khán đài.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ và những người khác, hắn khẽ cau mày nhưng không nói gì.
Những người khác nhìn Mạc Phàm, đều lắc đầu.
Thực lực cao hơn lời đồn một chút, đã đến Kim Đan trung kỳ, hẳn là do bế quan đột phá.
Nhưng bọn họ không cảm nhận được đặc biệt ở chỗ nào.
Ví dụ như pháp tu có pháp lực như biển, kiếm tu sắc bén bức người, chiến tu tràn đầy chiến ý và sát khí sục sôi.
Trên người Mạc Phàm rất bình thường, giống như một giọt nước ném vào trong biển rộng.
- Mạc công tử, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi, nếu ngươi không tới, săn bắn sẽ kết thúc mất, đúng rồi, ta giới thiệu với ngươi, đây là thúc thúc của ta, thành chủ của Viêm Dương Thành.
Mạnh Vô Kỳ ân cần nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt định mở miệng.
So với Mạnh Vô Kỳ, trên người Mạnh Hữu Vi có nhiều khí tức ngay thẳng của Quân Đình hơn.
Tuy cũng họ Mạnh, nhưng hắn không ngại nói chuyện với người như vậy.
Nhưng mà…
Hắn còn chưa mở miệng, giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh tới.
- Vô Kỳ, đây là cao thủ một trảm 40 đó sao, xem ra cũng thường thôi, có phải ngươi nhận nhầm người rồi không, hay là trúng Mê Hồn Thuật của tiểu tử này?
Vương Kiếm cười âm hiểm nói.
- Vương lão đệ, đừng hoài nghi ánh mắt của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi hiện giờ có thiên phú cao hơn chúng ta năm đó, nếu Vô Kỳ nói là người trảm 40, vậy chắc chắn đúng rồi.
Mộ Dung Yến nghe thấy Vương Kiếm trào phúng, khuyên.
- Mộ Dung lão ca nói đúng lắm, ta không còn gì để nói nữa, thành chủ, ngươi nói tiếp đi.
Vương Kiếm làm bộ lấy lòng, nói.
Mạnh Hữu Vi làm như không thấy gì, căn bản không để ở trong lòng.
Mộ Dung Yến đối địch với ông ta, cả Viêm Dương Thành đều biết.
Vương Kiếm là cỏ ven tường, mọi người đều biết.
- Mạc công tử, ngươi chắc chắn muốn đại diện cho Viêm Dương Thành chúng tôi tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông sao?
Mạnh Hữu Vi hỏi.
- Nói cho ta biết quy củ của săn bắn, điều kiện thắng, những chuyện khác đợi ta lấy được danh ngạch này rồi nói sau.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Mộ Dung Yến một cái, sau đó nói.