Cô ta không tin Mạc Phàm không sợ Lâm gia chút nào, cũng không sợ La gia bọn họ.
La Yên mới mở miệng, La Phi nhíu mày thành chữ “Hỏa”, sắc mặt trắng bệch hơn vài phần.
Vừa rồi Mạc Phàm chỉ nói muốn phế ông ta, La Yên còn dám mở miệng khiêu khích Mạc Phàm, Mạc Phàm ra tay giết bọn họ không phải không có khả năng.
- Cô đang uy hiếp tôi sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, im lặng nhìn La Yên, thản nhiên nói.
- Tôi nói thật, Mạc gia bại bởi Lâm gia là chuyện sớm hay muộn, nếu cậu cảm thấy tôi đang uy hiếp cậu, thì coi là vậy đi, cho nên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, cho dù cậu không nguy hiểm đến tính mạng, người nhà cậu cũng không cường đại như cậu.
La Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Câm mồm.
La Phi giận dữ hét, giơ tay lên cao.
“Bốp” một tiếng, một cái tát đánh vào mặt La Yên.
La Yên nghiêng đầu sang một bên, năm dấu tay đỏ tươi hiện lên trên má.
Tông sư như long, La Yên còn dám nói chuyện với Mạc Phàm như vậy, không chỉ cô ta muốn chết, còn liên lụy đến La gia.
Không phải không có thế gia và thế lực bị Mạc Phàm tiêu diệt, Hoàng gia, Vu Thần Giáo là ví dụ máu chảy đầm đìa, bị Mạc Phàm dùng thực lực bản thân xóa sổ.
Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén xuất hiện, hắn đi về phía La Yên.
“Cộp, cộp…” Tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng giống như Tử Thần đến gần.
Ở đây ngoại trừ Lam Điệp ra, tất cả đều nuốt nước bọt.
Thứ 9 Hắc Bảng, nếu Mạc Phàm ra tay, tất cả mọi người ở đây không có ai là đối thủ của Mạc Phàm.
- Mạc đại sư, tiểu nữ…
La Phi nắm chặt tay, vội vàng muốn giải thích.
- Thế nào, ông muốn ngăn cản tôi sao?
Mạc Phàm nâng mắt nhìn La Phi nói, ánh mắt như hai thanh lợi kiếm hàn băng, vô cùng lạnh lẽo.
- Chuyện này…
Sắc mặt La Phi khó coi, nắm chặt tay lùi lại.
Ông ta là gia chủ La gia, nếu ông ta dám ngăn cản Mạc Phàm, chuyện đó đại biểu cả La gia muốn khai chiến với Mạc Phàm.
Người La gia ở trong biệt thự, không thể sống sót.
- Không dám!
Mạc Phàm đi qua La Phi, đứng bên cạnh La Yên, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười.
- Xem ra cô cảm thấy Mạc gia tôi chắc chắn sẽ bại bởi Lâm gia, biến mất khỏi Giang Nam?
- Chẳng lẽ Mạc gia cậu sẽ thắng sao.
Một tay La Yên che mặt, hai mắt tràn đầy độc ác nhìn chằm chằm Mạc Phàm, không quan tâm ánh mắt cảnh cáo của La Phi, lạnh lùng nói.
Lâm gia không chỉ là thế gia ngàn năm, địa vương thương trường ở Giang Nam, sau lưng còn có chỗ dựa là Lâm Thiên Nam.
Có rất nhiều người không biết chuyện này, nhưng không là bí mật gì với La gia bọn họ.
Mạc gia là một gia tộc mới nổi, chỉ có một xưởng dược và một công ty điền sản, tài sản chỉ vài tỉ, sau lưng chỉ có mình Mạc Phàm, đấu với Lâm gia thế nào?
Mạc gia đấu với Lâm gia, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Ba ngày sau, chắc chắn Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch lên, cười khẽ.
- Ông cũng cảm thấy như vậy sao?
Mạc Phàm hỏi La Phi.
- La Phi không dám.
La Phong vội vàng cúi đầu, không dám trả lời.
Ông ta mở miệng nói vậy, nhưng trong lòng là gật đầu.
Mạc gia và Lâm gia chênh lệch quá lớn, nếu cho Mạc gia 5 đến 10 năm, có lẽ Mạc gia có thể đấu với Lâm gia một trận.
Dù sao Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, đã có thân phận như hiện giờ, tiền đồ không kém Lâm Thiên Nam.
Hiện giờ sao, quả thật như lời La Yên nói, không có bất luận khả năng gì.
Mạc Phàm nhìn từng người, tất cả đều cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ngay cả Lam Điệp cũng nhíu mày, khẽ thở dài một cái, xem như im lặng.
- Xem ra mọi người đều cảm thấy Mạc gia tôi sẽ bị Lâm gia tiêu diệt.
Mạc Phàm lắc đầu cười nói.
- Chẳng lẽ cậu không thấy vậy sao, Mạc đại sư?
La Yên cười mỉa, thất vọng hỏi.
Đường đường là Mạc đại sư Đông Hải, mình đang đi trên con đường diệt vong cũng không biết, không biết là ngốc hay quá tự đại.
- Tôi cảm thấy Lâm gia sắp xong rồi.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Một đám người không biết tình hình, quả thật lấy trứng chọi đá là tự tìm chết, nhưng nếu quả trứng này do kim cương tạo ra, thứ bị nghiền nát phải là tảng đá?
- Cái gì?
Rõ ràng những lời này chỉ có mấy chữ, nhưng giống như quả bom nổ tung trong phòng ngủ, tràn đầy khiếp sợ.
Vẻ mặt La Phi ngây ngốc, một lát sau mới phản ứng kịp.
- Khẩu khí của Mạc đại sư lớn thật.
Mấy người đi cùng Lâm Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ.
Bọn họ là gia tộc ở Giang Nam có mối quan hệ thân thiết với La gia, Lâm gia nói, bọn họ gần như không do dự đứng về phía Lâm gia.
Nếu có lý do, đó là Lâm gia quá đáng sợ.
Những năm gần đây, không phải không ai khiêu khích uy nghiêm của Lâm gia, những người này cũng không yếu hơn Mạc Phàm, nhưng những người này không thần phục Lâm gia, thì biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.
Lam Điệp hít vào một hơi khí lạnh, trong mắt hiện lên lo lắng.
Trái lại Hắc Thị bọn họ không sợ Lâm gia, nhưng nếu Lâm gia đối phó với Hắc Thị bọn họ, Hắc Thị bọn họ chỉ có thể bỏ chạy khỏi tỉnh Giang Nam.
Một mình Mạc Phàm cũng dám nói Lâm gia xong rồi, quả thật hơi càn rỡ.
Không nói đến chuyện khác, một mình Lâm Thiên Nam có thể khiến Mạc gia quỳ xuống cúi đầu.
- Chuyện đó là cậu cảm thấy vậy.
La Yên cười khinh thường nói.
Cô ta rất muốn tát chết Mạc Phàm, nhưng có thể làm được sao?
- Vậy cũng chỉ là các người cảm thấy vậy.
Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.
Hắn cảm thấy Lâm gia sắp xong rồi là ý nghĩ của hắn, những người khác cảm thấy Mạc gia không có bất luận hi vọng gì, sao không phải là cách nghĩ cá nhân.
La Yên nhíu mày, lập tức cười khinh miệt.
- Ha ha, cậu đang nằm mơ à, nhưng bổn đại tiểu thư dám đánh cược, chắc chắn Mạc gia cậu sẽ biến mất khỏi Giang Nam, nếu Mạc gia cậu thắng, cậu xử lý bổn đại tiểu thư thế nào cũng được, tôi không có ý kiến, nếu cậu thua phải chữa bệnh cho em trai tôi, cậu dám đánh cược không, Mạc đại sư.
Một đám người nói Mạc gia bị diệt, chắc chắn Mạc gia sẽ bị diệt, một người nói Lâm gia sắp xong rồi là đang nằm mơ.
- Yên Yên, làm càn.
La Phi quát lớn.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
- Tôi có thể gi ết chết các người, chỉ là chuyện dùng một ngón tay, đánh cược với tôi, cô còn chưa có tư cách này.
Ở đây lợi hại nhất là La Phi, đã đến cảnh giới Tiên Thiên.
Trước khi hắn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, có mấy chục người cảnh giới Tiên Thiên chết trên tay hắn.
Hiện giờ hắn muốn giết những người đó, càng không phí sức.
Nghe thấy chữ giết, sắc mặt đám La Phi thay đổi, có mấy người lùi về sau theo bản năng, vận khởi nội khí, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ cảnh giác, không dám thở mạnh.
Trong phòng ngủ giống như có một trái bom đã bị kéo ra một nửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Mạc Phàm dời đề tài.
- Nhưng hôm nay tôi không giết các người, các người mở to mắt mà xem, cuối cùng người nào sẽ thắng, đợi các người nhìn rõ, lại tới tìm tôi.
Giết bọn họ quá đơn giản, không khác gì giẫm chết một con kiến.
ế ằ ể ằThay vì giết bọn họ, không bằng để bọn họ nhìn xem đâu mới là thật, đâu mới là nằm mơ.
Mạc Phàm nói xong xoay người rời đi, trong phòng ngủ mãi mà không yên bình trở lại.