Sao ông ta có thể không biết y tiên, là xưng hô của tu sĩ y đạo, Tần Tịch Nghiên đồ đệ ông ta cũng tính là y tiên.
Y tiên bình thường thì không sao, không có mấy sức chiến đấu.
Nếu là chiến đấu ngang nhau thì phiền phức, nếu là loại người có y đạo và chiến lực kinh người, vừa chữa thương vừa chiến đấu, giống hệt Tiểu Cường [con gián] đánh mãi không chết.
- Nếu cậu là y tiên, lão phu chịu thua.
Ánh mắt Tần Vô Nhai phát lạnh, lạnh lùng nói.
Y tiên chiến đấu không phải tu bừa là thành, trừ phi phương diện y đạo và võ đạo đều có thiên phú kinh người, sau đó trải qua lượng lớn thời gian tích lũy mới được, người bình thường không mấy ai đi con đường này.
Dù sao bất luận là y đạo hay võ đạo, cũng cần thời gian tích lũy.
Nếu Mạc Phàm là y tiên chiến đấu, vậy ông ta thua rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, hai tay đan vào nhau.
- Vạn cổ trường thanh!
Bốn chữ vang lên, quang điểm màu xanh xuất hiện ở chỗ mi tâm hắn, thanh quang mang theo sóng sinh cơ bao phủ hắn ở bên trong.
Dưới thanh quang này, vết thương khủ ng bố trên người hắn nhanh chóng khép lại, kết vảy, biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mệt mỏi trên mặt cũng biến mất theo.
Chỉ trong phút chốc thanh quang thu lại, quần áo trên người hắn cũng nhanh chóng khôi phục như thường, bất luận là bề ngoài hay khí tức đều giống như chưa từng bị thương.
Lần này mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Mắt Ngao Sương và những đệ tử tông môn ẩn thế mở to, không thể tin vào hai mắt mình.
- Đây là Huyễn Thuật sao?
Đan dược có thể bổ sung linh khí trong cơ thể tu sĩ, pháp thuật có thể chữa khỏi vết thương trên người tu sĩ.
Vết thương trên người Mạc Phàm được chữa trị thì không nói, ngay cả linh khí cũng lập tức khôi phục lại, chuyện này đáng sợ rồi.
- Chuyện này…
Côn Bằng và Quỷ Vô Tà khiếp sợ không nói nên lời.
- Sao lại có chuyện này?
Khóe miệng Phong Vô Duyến giật giật, mặt xám như tro tàn nói.
Rõ ràng thực lực của hai người ngang nhau, chiến đấu mấy trăm hiệp đã gần kết thúc, vậy mà một bên đầy máu sống lại, không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này rồi.
Như vậy hoàn toàn không còn cách nào đánh tiếp được nữa, không đánh chết cũng sẽ bị mệt chết.
Cho dù thực lực của Tần Vô Nhai trên Mạc Phàm, nhưng vì Mạc Phàm có thể khôi phục thực lực, Tần Vô Nhai thua chắc rồi.
- Tôi thua, đưa Tiêu Dao cho tôi, tôi sẽ đưa Tiểu Dạ tới Giang Nam.
Tần Vô Nhai nhíu mày một lát, thu hồi cổ đao và cổ kiếm, lạnh lùng nói.
Mạc Phàm không dùng Huyễn Thuật, quả thật là thủ đoạn của y tiên, còn không phải y tiên bình thường.
Lúc trước trên một đại hội thăng tiên, ông ta từng gặp một y tiên, còn giao thủ với y tiên này.
Trong tình huống y tiên này hao gần hết linh khí, lần đầu có thể khôi phục được 60%, cộng thêm một số đan dược phụ trợ, trong chớp mắt linh khí khôi phục gần 90%, lần thứ hai có thể khôi phục 50%.
Tuy giảm đi theo thứ tjw, nhưng là pháp thuật vô cùng đáng sợ.
Mạc Phàm còn đáng sợ hơn y tiên kia, trực tiếp khôi phục linh khí tới mức cao nhất, không cần đan dược.
Quả thật trên người ông ta có mấy đan dược có thể chữa trị vết thương, khôi phục được không ít linh khí.
Nhưng ở trước mặt y tiên như Mạc Phàm, chuyện này không có ý nghĩa.
Trừ phi lấy lôi đình chi thế diệt Mạc Phàm, nếu không ông ta không có khả năng thắng, bởi vì đấu đan dược với y tiên là lựa chọn ngu ngốc.
Tần Vô Nhai mới mở miệng, Ngao Sương và một số đệ tử tông môn ẩn thế á khẩu không trả lời được.
Vậy mà nhân vật truyền kỳ của tông môn ẩn thế, cao thủ Thần Cảnh lại chịu thua rồi.
- Chuyện này…
Mạc Phàm lắc đầu cười, vẻ mặt khinh thường.
Tần Vô Nhai bị đánh bại còn muốn rời đi, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Nếu hắn thả đám Tần Vô Nhai đi, chẳng khác nào như dân cờ bạc mang theo mấy người đi thu thập chủ nợ của mình, kết quả không thể làm gì chủ nợ, trái lại nói cho chủ nợ tôi đi trước, tiền của ông lát nữa quay về tôi trả.
Tới thì được, thua còn muốn chạy, đâu đơn giản như thế.
Dựa vào hành động của đám Tần Vô Nhai, giết đám Tần Vô Nhai là không đủ, sao có thể thả bọn họ đi?
- Tôi nói rồi, người nào tới ngăn cản tôi tôi sẽ thu thập người đó, các ông tới đây rồi, vậy thì ở hết Cửu U Cung đi, đợi Dạ Vô Nhai tới Giang Nam, tôi sẽ thả các người ra.
Tần Vô Nhai nhíu mày, trong mắt ông ta tràn đầy lửa giận.
Quả thật ông ta đã chịu thua, nhưng không có nghĩa Mạc Phàm có thể sỉ nhục ông ta thoải mái.
Nếu để Mạc Phàm nhốt vào trong Cửu U Cung, Nho Môn ông ta sẽ mất sạch mặt mũi.
- Tiểu tử, cậu chắc chắn muốn làm vậy, cậu biết hậu quả cậu làm vậy không?
- Các người tự mình tiến vào Cửu U Cung, hay là tôi ném các người vào Cửu U Cung?
Mạc Phàm không sợ hãi, không trả lời hỏi ngược lại.
- Được lắm, trái lại tôi muốn xem cậu ném tôi vào Cửu U Cung thế nào.
Tần Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, cổ đao cổ kiếm lại xuất hiện trong tay ông ta.
Ông ta đường đường là Tần Vô Nhai có khi nào cúi đầu với người khác, nhất là một tên tiểu tử nhỏ hơn ông ta trăm tuổi.
Khi nói chuyện, tay ông ta nắm cổ đao cổ kiếm dùng lực, cổ đao cổ kiếm bị bóp nát.
Hai lực lượng một xanh một một đỏ tràn ra, giống như hai mãnh thú viễn cổ thoát khỏi trói buộc, xung quanh lay động dữ dội, một cơn gió xoáy hình thành xung quanh ông ta, cát bay đá chạy ở xung quanh, bên trong giống như có rồng, hổ đang gào thét.
Hai thanh binh khí này là ma binh long nha và hổ dực thượng cổ, bên trong phong ấn hai ma thú thượng cổ luyện chế thành binh hồn.
Bình thường binh hồn này bị binh khí áp chế, không có trận pháp trên binh khí trói buộc, long nha và hổ dực có thể phát huy thực lực của bọn họ, cũng cung cấp lực lượng cho ông ta.
Nếu Mạc Phàm quyết tâm phong ấn ông ta, vậy thử uy lực của ma hồn thượng cổ xem.
Ông ta hít sâu một hơi, tay cầm binh hồn long nha, hổ dực, thân pháp như quỷ mị, lại xông về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua ma hồn cường đại trong tay Tần Vô Nhai, khẽ nâng mí mắt.
- Binh hồn trong tay ông đủ cường đại, nhưng kém xa vạn dặm so với công pháp của tôi.
Ý niệm của hắn vừa động, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhanh chóng vận chuyển, linh khí trong cơ thể mới khôi phục lại phóng ra toàn bộ, một kiếm được hắn chém ra.
Trên mặt đất, Cửu U Cung chấn động, một đóa liên hoa cỡ căn phòng chui từ dưới đất lên, tỏa ra thanh quang, duyên dáng yêu kiều xuất hiện sau lưng Mạc Phàm.
Thanh liên này vừa xuất hiện, linh khí trên người Mạc Phàm như Trường Giang và Hoàng Hà nhập biển tụ tập vào trong.
Chỉ trong phút chốc, linh khí trên người Mạc Phàm bị thanh liên hấp thu sạch.
Môi Mạc Phàm khẽ nhúc nhích, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Hoàng Hạ Thập Khúc, Cửu Khúc Thanh Liên!Đóa thanh liên kia chớp lóe thanh quang, lập tức biến mất.
Lúc này Tần Vô Nhai cũng đến sau lưng hắn.
Nhưng mà!
- Không hay rồi!
Sắc mặt Tần Vô Nhai thay đổi, muốn lùi binh hồn chém Mạc Phàm lại.
Trước mắt lóe lên thanh quang, thanh liên xuất hiện xung quanh ông ta, từng tầng hoa bao ông ta ở bên trong.
Ông ta nghiến chặt răng, phóng hết linh khí trong người ra, muốn chấn mở thanh liên.
Nhưng lực lượng của ông ta như đánh vào không khí, không có một chút phản ứng.
Chỉ trong phút chốc liên hoa khép lại, biến thành một nụ hoa chưa nở, rễ cây rút lui, biến mất trong Cửu U Cung trên đất.
Tần Vô Nhai, trấn phong!