- Mạc tiên sinh không hổ là cao thủ số một Hắc Bảng.
- Cho dù ở trong Thiên Bảng, cũng ít người có thể là đối thủ của Mạc tiên sinh?
Không chỉ bọn họ, mắt Ngao Thiên cũng đảo liên tục, khiếp sợ không thôi.
Ông ta từng giao đấu với Mạc Phàm rồi, vốn tưởng rằng đã rất hiểu biết Mạc Phàm, nhưng hiện giờ ông ta mới phát hiện thực lực của Mạc Phàm còn sâu hơn cả nước biển này.
Rõ ràng Mạc Phàm có thể dùng Hỏa Thần, Lôi Thần bắt Ngao Sương ra, cuối cùng lại lựa chọn Cộng Công Thủy Thần mà hắn không am hiểu nhất, vẫn tìm được Ngao Sương.
Nói đơn giản, Mạc Phàm có ít nhất bốn phương pháp tìm được Ngao Sương, mà năng lực điều khiển thủy Ngao Sương luôn lấy làm kiêu ngạo kém công pháp hệ thủy Mạc Phàm không quen rất nhiều.
Đến bây giờ ông ta mới hiểu vì sao ngay từ đầu Mạc Phàm đã bình tĩnh như thế.
Bởi vì Mạc Phàm chỉ đang vui đùa với Ngao Sương mà thôi.
Một người chơi đùa, sao có thể thắng Mạc Phàm?
- Sương Nhi, còn không ra nhận xử phạt của Mạc Phàm, con thua.
Ngao Thiên hơi mất mát nói.
Ở một bên khác thủy kính, Ngao Sương nhìn thủy kính trước người, nghe giọng nói truyền từ thủy kính ra, vẻ mặt khẽ giật mình, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
- Cứ thua như vậy sao?
Cô trốn xa như vậy, bí ẩn như vậy, bị hai mặt gương của Mạc Phàm thu phục như vậy sao?
- Tôi không tin, chắc chắn là giả.
Ngao Sương khó mà tin được nói.
Nơi này cách du thuyền chỗ Mạc Phàm phải hai nghìn dặm, cô không hai cái gương của Mạc Phàm có thể đi xa như thế.
- Cô đã không muốn ra, vậy tôi sẽ để cô xuất hiện.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn giơ chân lên, đi vào trong thủy kính, bước chân hạ xuống, trực tiếp đi vào trong động có Ngao Sương.
- Cô còn chơi nữa không?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Ngao Sương thấy Mạc Phàm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong đôi mắt vốn là sửng sốt, sau đó thay vào là tức giận và không phục khi bại bởi Mạc Phàm.
Bình thường cô thích chơi trò chơi với người khác, còn chưa bại bởi ai trong biển.
Lần này không chỉ thua, còn thua thảm như vậy.
- Tính là cậu thắng, kéo bản công chúa dậy, nếu không thì bản công chúa không đi ra ngoài.
Ngao Sương như một đứa bé, một tay vươn về phía Mạc Phàm, ngồi dưới đất dỗi nói.
Mạc Phàm lắc đầu, cười bất đắc dĩ, kéo Ngao Sương dậy.
Hai người ra khỏi động, quay về phòng khách trên du thuyền.
- Mạc tiên sinh, tuy chuyện tiểu nữ tập kích Long Tổ là do Dạ Vô Nhai thiết kế, nhưng là tiểu nữ quá lỗ m ãng, cậu xem nên xử lý chuyện này thế nào, mặc kệ Mạc tiên sinh xử lý thế nào, tiểu vương tuyệt đối sẽ nghe theo lời Mạc tiên sinh, không cãi nửa lời, chỉ hi vọng Mạc tiên sinh có thể tha cho tiểu nữ một mạng, tiểu nữ vừa sinh ra không lâu, tiểu vương liền bị phong ấn, là tôi không quan tâm dạy bảo con bé.
Ngao Thiên nghiêng mình, cung kính nói.
Ngao Sương đã thua, nói những chuyện khác chỉ khiến Mạc Phàm tức giận, còn không bằng đợi Mạc Phàm xử lý.
Ngao Thiên mới mở miệng, Ngao Liệt và những người khác đều quỳ xuống.
- Mong Mạc tiên sinh thủ hạ lưu tình.
- Mọi người cầu xin cậu ta làm gì, cậu ta muốn làm gì thì kệ cậu ta.
Ngao Sương bĩu môi, không hung hãn giống như trước, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm vẫn tràn đầy bất mãn.
- Đứng dậy đi, từ lúc bắt đầu tôi đã không có ý giết cô ấy.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Ngao Sương chỉ quá trẻ tuổi, bị người ta lợi dụng, nếu có người nên bị xử trí, vậy phải là Dạ Vô Nhai.
Nghe lời Mạc Phàm nói, lúc này lông mày Ngao Thiên mới giãn ra, thay vào đó là vui mừng.
- Chỉ cần không giết tiểu nữ, Mạc tiên sinh bảo tiểu vương làm gì cũng được hết.
- Không phải chuyện gì cũng có thể làm, chuyện làm tổn hại đến danh tiếng, uy nghiêm của bản công chúa, bản công chúa sẽ không làm.
Ngao Sương hơi nâng cằm, dáng vẻ chết không giữ lời hứa cậu xem mà làm đi, nói.
- Cô đây là muốn chơi xấu à, tôi nhớ rõ dựa theo đánh cược, cô sẽ mặc tôi xử trí, ngay cả làm linh sủng cũng không sao.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Bản công chúa chơi xấu đó, dù sao vừa rồi cậu nói không giết bản công chúa, cậu đường đường là Mạc đại sư, không phải là người nói không giữ lời đấy chứ.
Ngao Sương tự cho là thông minh nói.
- Sương Nhi, đừng nháo nữa.
Ngao Thiên thấy Ngao Sương đùa giỡn, vội vàng quát lớn nói.
Vừa rồi Mạc Phàm không giết Ngao Sương, nhưng Ngao Sương chọc giận Mạc Phàm là chắc rồi.
- Tôi nói từ lúc bắt đầu tôi không có ý giết cô, nhưng bây giờ có một chút rồi.
Mạc Phàm lắc đầu nói.- Hả?
Ngao Sương chớp chớp mắt, miệng há to, lập tức trợn tròn mắt.
- Cậu đường đường là Mạc đại sư, sao có thể thay đổi thất thường như vậy?
Mạc Phàm cười không nói gì, Long công chúa này ngoại trừ điêu ngoa ra, còn hơi ngốc.
Hắn không để ý đến Ngao Sương, mà lấy một ngọc giản ra, tay ấn mấy cái, một pháp ấn đánh vào bên trong, ngọc giản lập tức sáng lên.
- Giết người của Long Tổ là Hải Tộc U Châu, nhưng để Hải Tộc tiến vào Long Tổ là Dạ Vô Nhai.
Mạc Phàm nói với ngọc giản.
Câu này vừa ra khỏi miệng, liền biến thành một đám văn tự, biến mất vào trong ngọc giản.
Đợi văn tự cuối cùng biến mất vào trong ngọc giản, ngọc giản nhạt màu đi.
- Cho ông cái này, ông phái người đến Mạc gia, giao thứ này cho người Mạc gia, tôi sẽ bảo người đưa đến chỗ Giang Thành, ngoài ra để bồi thường cho Long Tổ, 50 viên long lệ.
Mạc Phàm đưa ngọc giản cho Ngao Thiên, nói.
- 50 long lệ, Mạc Phàm, cậu biết long lệ là gì không, sao cậu không đi ăn cướp đi?
Ngao Sương vừa nghe thấy long lệ, lập tức nhảy dựng lên.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.
Sao hắn có thể không biết long lệ, giao long có lệ, rơi xuống đất thành châu.
Ngụ ý ở đây giao long là mẫu long, khi mẫu long rơi lệ, nước mắt sẽ biến thành long lệ.
Long lệ ẩn chứa lực sinh mệnh vô cùng cường đại, mà phi thường ôn hòa, chỉ cần còn một hơi, cho dù bị thương nặng như thế nào, ăn một viên long lệ sẽ khỏi hẳn trong chớp mắt.
Cho dù là ở Tu Chân giới, long lệ cũng là bảo vật được các tu sĩ tranh giành nhau, gần như tương đương với cái mạng thứ hai.
Nếu Ngao Sương giết người, vậy dùng long lệ bồi thường đi.
- Tôi có thể cướp, hơn nữa tôi không những cướp được, còn có rất nhiều pháp thuật thúc giục lệ, có tác dụng với Long Tộc, cô muốn thử không?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Công dụng của long lệ vô cùng kinh người, nhưng quả thật số lượng không nhiều lắm.
Dù sao Long Tộc không phải là chủng tộc dễ rơi lệ, rất nhiều công chúa Long Tộc sống mấy ngàn năm cũng chỉ để lại một viên long lệ.
- Sương Nhi, con tích lũy nhiều long lệ như vậy, hay là cho Mạc tiên sinh đi.
Ngao Thiên ở bên cạnh khuyên.
Mạc Phàm chỉ lấy long lệ làm bồi thường, đã nhẹ lắm rồi.
Ngao Sương hơi nhếch môi, do dự một lát, lúc này mới lấy một cái túi lụa ngũ sắc ở trong ngực ra, ném mạnh về phía Mạc Phàm.
- Cho cậu, chúng ta thanh toán xong.
Mạc Phàm không so đo với Ngao Sương, giơ tay nhận lấy long lệ, trực tiếp đưa cho Ngao Thiên.