Nếu là trước đây, trong địa phận Hoa Hạ, ông ta không cần phải sợ đám Arthur, Karman và Carter.
Hiện giờ không có đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng và Quỷ Vô Tà, ông ta có cảm giác như tử vong sắp hàng lâm.
- Arthur, các người tới đối phó tiểu tử Mạc Phàm này đúng không, tới rất đúng lúc, tôi cũng đang đối phó cậu ta, các người thả tôi ra, chỉ cần các người có thể diệt tiểu tử này, sau này Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện làm gì ở Hoa Hạ, tông môn ẩn thế chúng tôi đều mở một mắt nhắm một mắt.
Phong Vô Duyến chỉ do dự chưa tới một giây, liền nhỏ giọng nói.
Dù sao đám Tần Vô Nhai đã bị phong ấn, giết Mạc Phàm, đám Tần Vô Nhai cũng đừng hòng sống tiếp, đến lúc đó đổ hết trách nhiệm lên người bọn họ là được.
Phong Vô Duyến vừa nói xong, Mạc Phàm làm như không nghe thấy, tay tạo hai pháp thuật.
Hai đạo hồng quang hóa thành dây lụa quấn lên cổ chỗ trúng độc của Ngao Sương và Tiểu Lan, hắc khí chui từ cổ bọn họ ra.
Lông mày Ngao Sương lập tức nhướn cao, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
- Phong Vô Duyến, ông còn một chút hổ thẹn nào nữa không?Trước đây Phong Vô Duyến này nhìn còn không giống người xấu, giờ thì bộc lộ vẻ xấu xa ra hết rồi.
Đám Arthur còn chưa ép buộc, ông ta đã bán Hoa Hạ cho đám Arthur, không có một chút do dự.
Phong Vô Duyến lạnh lùng liếc Ngao Sương một cái, hổ thẹn thì thế nào, chỉ cần giữ được mạng, ông ta có thể giúp Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện diệt tông môn ẩn thế.
- Thế nào, bá tước đại nhân, Lang Vương đại nhân, vương tử điện hạ?
Phong Vô Duyến như cầu xin, cười hì hì hỏi.
Ông ta sửa lại xưng hô với đám Arthur, hoàn toàn là vẻ mặt tiểu nhân khúm núm.
Đám bá tước Tinh Hồng nhếch miệng, nhìn nhau cười.
- Như vậy không hay lắm đâu?
Bá tước Tinh Hồng nhìn thoáng qua Mạc Phàm, cười nói.
- Không có gì không hay hết, chỉ cần bá tước Tinh Hồng gật đâu, Phong Vô Duyến tôi sẽ vì ông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
- Vậy sao, nếu tôi hi vọng ông chết, ông không có ý kiến à?
Bá tước Tinh Hồng cười hỏi.
Tươi cười trên mặt Phong Vô Duyến lập tức cứng đờ, sắc mặt khó coi.
- Bá tước đại nhân, đùa như vậy không vui chút nào đâu.
Phong Vô Duyến cười gượng nói.
- Vậy sao, đây vốn không phải vui đùa, Karman, ra tay.
Bá tước Tinh Hồng lạnh lùng nói.
Karman nghe vậy cười ha ha, hai tay hơi dùng lực, cơ thể pvs lập tức bị kéo căng như dây cung.
Vẻ mặt Phong Vô Duyến ngẩn ra, trong mắt tràn đầy bối rối.
- Không, không, Arthur, chẳng lẽ ông không muốn tiến vào Hoa Hạ à, có phải ông điên rồi không, ông giết tôi, chắc chắn Hắc Ám Giáo Đình các ông sẽ không vào được Hoa Hạ.
Phong Vô Duyến kêu lên.
Cho dù thế nào ông ta cũng không ngờ Arthur muốn giết ông ta.
Ông ta còn bám lấy Arthur, lấy Hoa Hạ làm đại giá.
- Chuyện này…
- Ai nói không có ông, chúng tôi không vào được Hoa Hạ?
Bá tước Tinh Hồng hơi nhếch miệng, cười khinh thường nói.
Nếu Phong Vô Duyến là một người giữ chữ tín, hợp tác với Phong Vô Duyến là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nhưng rõ ràng là Phong Vô Duyến không phải người như thế.
Bọn họ vừa mới thả Phong Vô Duyến, có khả năng Phong Vô Duyến sẽ quay về Sơn Ngoại Sơn, hợp tác với bọn họ sẽ bị hủy bỏ, sau đó còn có thể mang tông môn ẩn thế tới cắn bọn họ một cái.
Người như vậy, giết còn an toàn hơn để lại.
Phong Vô Duyến hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Mạc Phàm ở phía xa, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
- Được lắm Mạc Phàm, cậu thân là người Hoa Hạ, vậy mà cấu kết với một đám tu sĩ ngoại quốc đối phó tu sĩ Hoa Hạ chúng ta, tên gia hỏa ra vẻ đạo mạo này, cho dù chết…
Đám bá tước Tinh Hồng sẽ ra tay đối phó ông ta, chắc chắn là Mạc Phàm đã có hiệp ước với đám bá tước Tinh Hồng từ trước.
Không chỉ có hiệp nghị này, chỉ sợ cửa địa ngục là cạm bẫy mà Mạc Phàm và đám bá tước Tinh Hồng giăng ra, đợi tông môn ẩn thế nhảy vào, sau đó dùng một lưới bắt hết bọn họ, chắc chắn là như vậy.
Chữ “chết” vừa nói ra khỏi miệng, những chữ còn lại Phong Vô Duyến chưa kịp nói xong.
Lang Vương Karman cười lạnh lùng, hai tay dùng lực.
- Không, không, ông bảo tôi làm gì cũng được, đừng giết tôi…
Sắc mặt Phong Vô Duyến thay đổi, bối rối kêu lên.
“Xoẹt!” Âm thanh vải bị xé rách vang lên, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền ra.
Phong Vô Duyến bị xé làm đôi, máu tươi và lục phủ ngũ tạng đầy đất, vô cùng đẫm máu.
- Mạc tiên sinh, lần này cậu hài lòng chưa?
Lang Vương Karman ném cơ thể không ngừng giật giật của Phong Vô Duyến xuống đất, cười hỏi Mạc Phàm.
Lông mày Ngao Sương nhíu lại, muốn nghiêng đầu nhìn Mạc Phàm.
Cô vốn nghi ngờ vì sao Lang Vương Karman lại ra tay với Phong Vô Duyến, trái lại Phong Vô Duyến nhắc nhở cô.
- Không muốn cả đời mang sẹo, tốt nhất là đừng nhúc nhích.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Ngao Sương bĩu môi, lúc này mới dừng lại, nhưng cô vẫn tò mò hỏi:
- Không phải cậu cấu kết với bọn họ thật đấy chứ?
Mạc Phàm vẫn không trả lời, hắn không thấy hắc khí tràn từ cổ hai người ra nữa, lại thi triển pháp thuật lên cổ hai người lúc này mới dừng lại, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn đám bá tước Tinh Hồng, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Vạn Cổ Thường Thanh!
Mấy chữ này vừa vang lên, giống như lần trước hắn sử dụng pháp thuật, thanh quang xuất hiện ở chỗ mi tâm hắn, linh khí tràn đầy tỏa từ người hắn ra, trên mặt hắn không còn chút suy yếu nào.
- Cuối cùng các người cũng đi ra, chuẩn bị chết chưa?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, sát ý trên người hắn tỏa ra bốn phía, xung quanh đều có thể nghe thấy âm thanh kết băng.
Sắc mặt đám người đứng phía sau bá tước Tinh Hồng phát lạnh, trong mắt lộ ra hung quang.
Đám bá tước Tinh Hồng chỉ cười, không có một chút lo lắng.
Đến lúc này tuy linh khí của Mạc Phàm vẫn rất đầy đủ, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không sẽ không bị Phong Vô Duyến áp chế.
Sở dĩ bọn họ xuất hiện lúc này, không phải đợi Mạc Phàm giết Phong Vô Duyến xong mới xuất hiện, là vì Mạc Phàm không tạo thành uy hiếp gì với bọn họ.
Cho nên bây giờ không phải sợ Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh tôn kính, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Arthur, bởi vì có tước vị bá tước, cho nên thường được gọi là bá tước Tinh Hồng, vị đứng bên cạnh tôi là lão bằng hữu Lang Vương Karman, gặp được cậu đúng là vinh hạnh của chúng tôi.
Bá tước Tinh Hồng đặt một tay lên ngực, hành lễ theo kiểu quý tộc với Mạc Phàm.
- Vinh hạnh hơi sớm đó.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Hả? Xem ra Mạc tiên sinh không thích chúng tôi đến lắm, nhưng mà không sao, chắc là Mạc tiên sinh biết rõ tình huống hiện giờ của mình thế nào rồi?
Bá tước Tinh Hồng không tức giận, cười nói.
- Tình huống gì, các ông nhiều người chúng tôi ít sao?
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
- Không chỉ nhiều người ít người, hiện giờ thực lực của Mạc tiên sinh yếu đến đáng thương, tôi là nô lệ của bá tước đại nhân, chắc chắn không so được với bá tước đại nhân rồi, nhưng bây giờ tôi có thể đỡ được mấy chiêu của Mạc tiên sinh dễ dàng?
Phía sau bá tước Tinh Hồng, Fred xen miệng cười nói.
Xung quanh lập tức tràn đầy tiếng cười chói tai.