- Dư Bân, nếu Sử gia không đủ, anh xem Trần gia thủ đô tôi đủ không?
Dư Bân liếc mắt đánh giá Trần Huyền Phong một cách cẩn thận, nhướn mày lên, lộ ra một chút bất ngờ.
Chỉ là lập tức thay thế bằng khinh thường.
- Hóa ra là Trần thiếu của Trần gia, thiếu chút nữa là không nhìn thấy, đúng là thất kính thất kính, cậu chắc chắn muốn bảo vệ tiểu tử này sao?
Trần gia là võ đạo thế gia ở thủ đô, địa vị rất cao, tất nhiên là anh ta có biết.
- Không sai.
Trần Huyền Phong nghiêm túc nói.
- Dũng khí không tệ, nhưng nơi này là Giang Nam, cậu lại là phế thiếu của Trần gia, phế thiếu biết không, cậu dùng cái gì để bảo vệ tiểu tử này.
Dư Bân cười trêu chọc nói.
Trần Huyền Phong không có một chút thiên phú về phương diện võ đạo, sớm đã bị Trần gia từ bỏ, chuyện này không là bí mật gì trong giới quý tộc.
Một phế thiếu cũng muốn ra mặt thay người khác, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Trần Huyền Phong nhíu mày, sắc mặt âm trầm như vặn ra được nước.
Dư Bân cười đắc ý, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Tiểu tử, hình như không có ai cứu được cậu đâu, cừu của hai chúng ta, cậu nói xem nên giải quyết thế nào?
Mạc Phàm cầm một chén trà lên, nhấp một ngụm thưởng thức, bộ dạng không gấp gáp chút nào.
- Ngồi xuống đi, lão tam, một vai phụ mà thôi, không cần phải khẩn trương.
Hắn vừa nói như vậy, gần như tất cả mọi người đều sửng sốt.
- Dư Bân là vai phụ sao?
Dư Bân là vai phụ trước mặt tứ thiếu Giang Nam, nhưng ở trước mặt những người ở đây, lại là quái vật không thể trêu chọc vào.
- Dư thiếu là vai phụ, vậy anh là vai gì?
Trần Tĩnh bĩu môi bất mãn nói.
Trần Huyền Phong, Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu đều không nói gì, nhưng nhíu mày càng chặt hơn.
Bọn họ không biết thân phận của Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm đến từ Đông Hải, thân phận có thể cao hơn Dư Bân được sao.
Phương Tử Phong khẽ nâng mí mắt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại tràn đầy hứng thú.
- Tiểu tử, cậu vô cùng kiêu ngạo.
Dư Bân cười khinh thường, giống như nghe được truyện cười hay nhất trong thiên hạ.
Anh ta là vai phụ, vậy thanh niên tỉnh Giang Nam này có mấy đại nhân vật?
Mạc Phàm lắc đầu cười, không đáp hỏi ngược lại:
- Dư Bân, anh dùng tay nào đánh Sử Lượng?
Dư Bân nhướn mày, duỗi hai tay ra, vẻ mặt đầy trêu chọc.
- Nếu nhớ không lầm, tôi đánh má trái của anh ta, còn tay trái hay tay phải thì tôi không nhớ được, sao thế, cậu định báo thù thay Sử Lượng sao?
Tiểu tử này ngay cả mình đều đã khó bảo toàn, còn muốn báo thù thay Sử gia?
- Lão đại, thôi.
Sử Hàng vội vàng lắc đầu với Mạc Phàm.
Sử gia bọn họ cũng không làm gì được, Mạc Phàm không nên trêu chọc Dư Bân tốt hơn.
Dù sao nơi này là Giang Nam, địa bàn của đám Dư Bân này.
- Nếu không nhớ được, vậy thì gãy hết đi.
Mạc Phàm bình thản nói, giọng điệu giống như làm thịt vịt nhắm rượu.
Hắn vừa nói xong những lời này, cũng không thấy hắn làm gì, chỉ nói một câu.
Hai tay Dư Bân như bị lực lượng nào đó khống chế, chậm rãi vặn lấy, giống như bánh quai chèo, khiến cho da đầu người ta run lên.
“Răng rắc!” Tiếng xương gãy vang lên.
“A…” Sắc mặt Dư Bân lập tức đỏ bừng, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền từ miệng anh ta ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Mạc Phàm chỉ nói một câu, cánh tay Dư Bân thật sự bị gãy?
Ở đây phần lớn là phú hào, nhân vật nổi tiếng, từng gặp không ít tình cảnh, nhưng chưa gặp tình cảnh nào quỷ dị như vậy.
Một lời làm tay người ta bị gãy.
Ngay cả đám Trần Huyền Phong và Sử Hàng cũng sửng sốt, bọn họ biết Mạc Phàm giỏi về thuật thôi miên, nhưng không ngờ Mạc Phàm có thể đáng sợ như vậy.
- Đây là thuật thôi miên sao?
Phương Nhân Hiếu ngơ ngẩn nói.
- Thuật thôi miên có thể làm được, nhưng tôi không biết có phải hay không.
Trần Huyền Phong không chắc chắn lắm nói.
Có nhà khoa học đã làm thí nghiệm, thôi miên sâu với một người, thôi miên anh ta bị lửa mạnh thiêu đốt, kết quả người này thật sự bị lửa đốt bị thương, gãy tay cũng như bị lửa thiêu, thuật thôi miên có thể làm được.
Nhưng thật sự là thuật thôi miên sao?
- Chuyện này chỉ sợ không gọi là thuật thôi miên, mà là dị năng đặc biệt, giống như siêu nhân, đặc công X vậy.
Sử Hàng nuốt nước bọt nói.
Trần Tĩnh cũng khiếp sợ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều, cô ta thật sự không ngờ Mạc Phàm còn có loại bản lĩnh này.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, trên mặt cô ta hiện lên tức giận.
- Mạc Phàm, sao anh lại ra tay với Dư thiếu, anh đừng quên đây là nơi nào, anh ta là ai, anh nhanh xin lỗi Dư thiếu đi.
Lúc trước Mạc Phàm đã khiến Dư Bân mất mặt ở trường học, chỉ cần Mạc Phàm quỳ xuống xin lỗi, vẫn có thể giải quyết trong hòa bình.
Hiện giờ Mạc Phàm làm gãy tay Dư Bân, đó chính là muốn chết.
- Tiểu tử, mau bỏ tay tôi ra, lập tức quỳ xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết không được tử tế.
Dư Bân giận dữ hét lên, khuôn mặt anh tuấn vì đau đớn mà trở nên hung dữ.
- Quỳ xuống sao? Vậy anh quỳ xuống nói chuyện đi!
Mạc Phàm đặt chén trà xuống nói.
“Cộp!” Dư Bân quỳ xuống theo lời Mạc Phàm nói, đau đớn như kim châm muối xát, khiến mặt anh ta đỏ bừng.
Mọi người xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau, giống như gặp quỷ.
Không ít người vội vàng thanh toán, nhanh chóng rời đi.
Phương Tử Phong không dễ chọc, Dư Bân cũng không dễ nhịn như thế, vẫn nên nhanh chóng rời đi tốt hơn, tránh khiến rước họa vào thân.
Đám Sử Hàng đều nuốt nước bọt, lần này Trần Tĩnh không dám mở miệng nữa.
- Tiểu tử, xem như cậu lợi hại, Phương thiếu, mau thu thập tiểu tử này giúp tôi với, giết chết cậu ta cho tôi.
Dư Bân như bị bệnh tâm thần quát lên.
Anh ta đường đường là đại thiếu gia Dư gia, có khi nào bị nhục nhã như vậy, hôm nay không giết chết Mạc Phàm, anh ta tuyệt đối không bỏ qua.
Khóe miệng Phương Tử Phong hơi nhếch lên, vỗ lên người Dư Bân một cái.
- Đứng dậy đi, không còn đau đớn như vậy nữa!
Một câu, hiệu quả vô cùng nhanh chóng.
Dư Bân lập tức đứng dậy, sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
Dư Bân nhướn mày, được Phương Tử Phong vỗ vai, anh ta cảm thấy toàn thân nhẹ hơn, tuy cánh tay còn chưa khôi phục, nhưng không còn đau nữa.
- Cảm ơn Phương thiếu, Phương thiếu nhanh giúp tôi thu thập cậu ta đi, chắc chắn lát nữa tôi sẽ có hậu tạ.
Dư Bân trừng Mạc Phàm đầy hung dữ nói.
Phương Tử Phong không thèm nhìn Dư Bân một cái, hai mắt nheo lại, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Tuy Mạc Phàm nói một câu liền làm gãy hai tay Dư Bân, nhưng trên mặt Phương Tử Phong không có chút lo lắng nào, trái lại như gặp được con mồi yêu thích, thấy cái mình thích là thèm.
Phương Tử Phong vừa ra tay, vẻ mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi, nhất là phụ nữ, lại càng vô cùng sợ hãi.
Phương Tử Phong mở đại hội, chịu thiệt là phụ nữ ở đây.
- Chúng ta xuống lầu tính tiền đi.Một số khách nữ vội vàng đi xuống lầu.
- Được, mời đi theo tôi.
Sắc mặt cô gái Tây phục vụ cũng vô cùng kỳ lạ, dẫn nữ khách hàng rời đi.
- Tôi đi toilet.
Sắc mặt Trần Tĩnh cũng khó coi, đứng dậy muốn rời đi.
Cô ta là bạn học trung học với Phương Tử Phong, nhưng Phương Tử Phong muốn biểu diễn thôi miên thành đại hội xxoo, cho dù ở đây có thân thích, bạn bè của Phương Tử Phong, anh ta cũng không bỏ qua.
Chỉ trong phút chốc, rất nhiều người ở xung quanh muốn rời đi.
Nhưng không đợi bọn họ rời đi.
- Biểu diễn thuật thôi miên hay như vậy, không ai xem thì rất đáng tiếc, ở lại hết cả đi.
Phương Tử Phong cười tà mị, vỗ tay phát ra tiếng.
Cái vỗ tay này vừa vang lên, âm thanh như xuyên thấu qua thân thể mọi người, tiến thẳng vào trái tim.
Âm thanh vừa vang lên, xung quanh giống như yên lặng.
Ngoại trừ bàn Mạc Phàm ra, mọi người sắp rời đi đều dừng lại, vẻ mặt đờ đẫn như tượng gỗ, rõ ràng là bị Phương Tử Phong thôi miên rồi.
Lần này cả nhà hàng vô cùng yên tĩnh.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, những người còn lại đều nhìn Phương Tử Phong với vẻ sợ hãi.