- Tiểu Phàm, Tiểu Vũ đâu?
Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.
- Con bé bị thương, hiện giờ đang dưỡng thương ở Phong Thiên Chi Địa, con có nặng lời với con bé, tiểu nha đầu tức giận nên bế quan trong Phong Thiên Chi Địa, chắc là đợi con trở về mới xuất quan, con bảo Ngao Sương và Phỉ Phỉ chăm sóc con bé rồi.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, giải thích.
Nếu hắn nói Tiểu Vũ không sao, chắc chắn cha mẹ sẽ hoài nghi.
- Nha đầu này đúng là bị chiều hư, con thật sự vội tới nơi đó như vậy sao?
Lão mẹ Mạc Phàm nhíu chặt mày, nói.
Từ lần trước Mạc Phàm quay về, ở nhà chưa được ba ngày, hiện giờ lại muốn rời đi một năm.
Trải qua việc lần này, bà rất hoài nghi Mạc Phàm đi lần này, bà sẽ không gặp được nữa.
- Người mang Tiểu Tuyết đi sẽ ép Tiểu Tuyết thành thân vào một năm sau, con muốn tìm được Tiểu Tuyết trước, rồi dẫn cô ấy trở về.
Nghe Mạc Phàm giải thích, lúc này lông mày lão mẹ Mạc Phàm mới giãn ra.
Mạc Phàm thích Tiểu Tuyết bà vẫn biết, lúc trước Mạc Phàm từ Đông Hải đến Giang Nam, chính là vì Tiểu Tuyết.
Ngoài ra sở dĩ Tiểu Tuyết bị mang đi, cũng là vì cứu bọn họ, quả thật Mạc Phàm nên rời đi cứu cô.
- Vậy con đi đi, nhất định phải mang Tiểu Tuyết về, con cũng phải cẩn thận một chút.
Lão mẹ Mạc Phàm nắm tay hắn, dặn dò.
Rõ ràng là đồng ý để Mạc Phàm rời đi, nhưng không nỡ buông tay.
- Được rồi, Tố Tố, để Tiểu Phàm đi thôi, con không còn là đứa bé nữa, cả Địa Cầu không có ai có thể làm gì được Tiểu Phàm, ngoài ra sư phụ Tiểu Phàm cũng là một cao nhân tuyệt thế, tới đó càng không có chuyện gì.
Cha Mạc Phàm thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của Mạc Phàm, khuyên.
- Tiểu Phàm, sư phụ con ở bên đó có tu vi rất cao sao?
Lão mẹ Mạc Phàm nghe thấy vậy, lông mày nhướn lên hỏi.
- Tu vi của sư phụ con không nằm trong 10 đại cao thủ, nhưng không kém bất luận người nào trong 10 đại cao thủ.
Mạc Phàm mỉm cười nói.
Vô Cực đạo nhân sư phụ hắn không tranh sự đời, hắn chỉ từng thấy sư phụ ra tay một lần, là cứu hắn dưới tay lão tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông.
Lão tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông nằm trong 10 đại cao thủ ở Tu Chân giới, lại bị một chưởng của sư phụ hắn đánh lui, cuối cùng không thể không rời đi.
Chuyện giữa hắn và Ngạo Nhật Sơn Tông, cũng là Long Ngạo Thiên bị giam, phát tâm ma đại thệ không gặp mặt Huyền Nguyệt tiên tử nữa mới kết thúc.
Ngoại trừ lão tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông ra, mấy người khác trong 10 đại cao thủ gặp sư phụ hắn cũng phải vô cùng khách sáo.
Hắn từng hỏi thực lực cụ thể của sư phụ, sư phụ chỉ viết chữ “huyền”, rồi đuổi hắn đang mờ mịt rời đi.
- Vậy là được rồi, vậy con đi nhanh về nhanh đi.
Lúc này lão mẹ Mạc Phàm mới buông lòng tay Mạc Phàm ra.- Yên tâm đi, mẹ, có khả năng chưa tới một năm, con sẽ quay về.
Mạc Phàm cười khẽ, dời mắt nhìn những người khác, dặn dò từng người một.
Những cao thủ kia đã bị diệt, hẳn là không còn ai uy hiếp được Mạc gia.
Nhưng hắn rời khỏi Địa Cầu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào những người này.
Nhất là Cửu Linh, có tiểu thú này ở Mạc gia thì Mạc gia an toàn hơn nhiều, Long Ngạo Thiên đến đây cũng chỉ có thể chui đầu vô lưới.
Nhưng nếu không an ủi thật tốt tiểu thú này, vậy vô cùng nguy hiểm.
Nhưng may mà tiểu thú này nhận thức chuẩn truyền thừa của Tạo Hóa Môn ở trên người hắn, nên hứa hẹn sẽ bảo vệ Mạc gia trong thời gian hắn rời đi.
Cho nên hắn không có gì phải lo lắng.
Truyền Tống Trận nối Thiên Ngoại Thiên và Sơn Ngoại Sơn bị Long Ảnh và Long Diệt tự cho là thông minh phong ấn, gần đây khả năng Tu Chân giới có người tới là không cao.
Ngoài ra Mạc gia có Cửu Linh ở đây, không tới vạn vô nhất thất cũng không khác lắm.
Hắn dặn dò xong thì hơi thở phào nhẹ nhõm, đi lên phần cuối cầu, một quang bích lập tức xuất hiện.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới đây, cho nên hắn ngựa quen đường cũ đi qua quang bích, giọng nói trầm thấp lần trước lập tức vang lên.
- Người thừa kế huyết mạch Hồng Liên, mời vào!
Giọng nói này vừa vang lên, đoạn kiều gãy được bổ sung, Mạc Phàm đi dọc theo đoạn kiều được bổ sung, lập tức đi lên bình đài tầng ba.
Hắn nhìn thoáng qua Truyền Tống Trận, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Truyền Tống Trận ở nơi này xuất hiện trước là có điều kiện, mấy lần trước hắn thông qua linh khí nơi này ngưng tụ Kim Đan, sau đó là Thần Nguyên, mới có thể được truyền tống đến Tu Chân giới.
Nếu nói chỉ cần có được đan lực là có thể truyền tống, tất nhiên không có vấn đề.
Nhưng nếu cần phải ngưng kết Kim Đan ở nơi này mới có thể rời đi, hắn đã ngưng tụ thành Kim Đan, tất có thể khiến truyền tống xuất hiện.
Đương nhiên đây cũng không phải là vấn đề lớn.
Nếu không được, hắn chỉ hao phí một ít thời gian, sửa chữa Truyền Tống Trận ở đây là được.
Dù sao Truyền Tống Trận này là Truyền Tống Trận gần Thần Nông Tông, có thể rời đi từ nơi này, thì nên rời đi từ đây thì hơn.
Hắn đi tới trong ao sen giữa đài, Cửu Chuyển Kim Đan mới chuyển động, vui mừng xuất hiện trong mắt hắn.
Tuy hắn vận chuyển lực Kim Đan, nhưng trong chớp mắt lực hút tập trung về phía hắn.
Đồng thời trận pháp xung quanh ao sen sáng lên từng vòng, rất nhanh toàn bộ trận pháp trên đài sáng lên.
Sau đó ở tầng hai, một tầng trận pháp cũng sáng lên theo.
Sân rộng như vậy, toàn bộ được bao phủ trong một Truyền Tống Trận khổng lồ, linh khí ở xung quanh tụ tập vào trong Truyền Tống Trận một cách điên cuồng.
Bí cảnh vốn đang có linh khí vô cùng nồng đậm, chỉ trong chớp mắt linh khí bị lấy đi không còn.
Theo linh khí bị rút đi.
“Bùm” một tiếng, một cột sáng mang theo ấn ký phóng lên trời, cắm thẳng tận chân trời.
Nhưng một giây sau.
Một đạo cột sáng bảy mà càng thô hơn từ trên trời giáng xuống, giống như tinh hà nhật hạ, đập mạnh lên người Mạc Phàm.
Kiếp trước hắn tiến vào Tu Chân giới từ nơi này, là bị lực truyền tống đánh choáng váng, sau khi tỉnh lại liền tới Tu Chân giới.
Nhưng lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, ý niệm vừa động, quang mang bảy màu bao phủ hắn ở bên trong, lực đánh vào chưa tới trên người hắn đã bị quang mang bảy màu đánh tan.
Nhưng lực hút cường đại lại đến người hắn, kéo hắn bay lên cao với tốc độ rất nhanh.
Lúc Mạc Phàm sắp biến mất trước mặt mọi người.
Đúng lúc này, chấm đen bám trên người Quỷ Mị Nhi lúc trước bay ra.
Chấm đen này chỉ chớp lóe một cái, liền đến bên ngoài Truyền Tống Trận.
Chấm đen này vừa xuất hiện, Mạc Phàm ở trong Truyền Tống Trận và Cửu Linh ở bên ngoài Truyền Tống Trận đều cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trên một tay chớp lóe phù văn, không do dự chộp lấy chấm đen kia.
Cửu Linh cũng chớp mắt, há mồm to như bồn máu, một vòng xoáy sâu không thấy đáy xuất hiện trong miệng nó, muốn đớp lấy chấm đen kia.
Nhưng không đợi tay đầy phù văn của Mạc Phàm và mồm to như bồn máu của Cửu Linh đụng tới chấm đen kia, chấm đen kia nhoáng lên một cái, liền vào trong Truyền Tống Trận của Mạc Phàm.
“Bùm bùm!” Vài tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cột sáng biến mất dưới lôi điện, mang theo Mạc Phàm và quang điểm màu đen cùng biến mất theo.
Trong bí cảnh, trận pháp tắt đi, toàn bộ nhanh chóng khôi phục như thường.
Nhưng trong lòng mọi người ở đây là gợn sóng mãnh liệt.
- Sao lại thế này?