Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh muốn giết tôi, khà khà.  

Tần Thọ cười to vài tiếng, giống như nghe được truyện cười.  

- Haizz, Long ca nói muốn giết tôi đó, các cậu nghe thấy không?  

Tần Thọ nói với một đám tiểu đệ phía sau.  

Đám người sau lưng anh ta đều là thuộc hạ lúc trước của Đường Long, lúc này nghe Đường Long nói không một ai dám ra tay với Tần Thọ.  

Có một số người trên mặt lộ ra xoắn xuýt, cúi đầu không dám nhìn Đường Long, dù sao lúc trước Đường Long đối xử với bọn họ không tệ.  

Có mấy tên đồ đệ cười nịnh nọt.  

- Thọ ca, bây giờ chúng em chỉ nghe lời anh, Long ca gì đó, chúng em không biết.  

Một người trong đó tên Ngô Lương nịnh nọt nói.  

Tần Thọ vô cùng hưởng thụ, đắc ý trên mặt càng nồng đậm hơn.  

- Cậu có tiền đồ đó, theo tôi lăn lộn, có tiền có rượu có phụ nữ.  

Anh ta vỗ bả vai Ngô Lương nói.  

- Ngô Lương mày!  

Đường Long tức đến mức hai mắt tóe lửa, Ngô Lương này là anh em với anh ta nhiều năm, năm đó anh ta còn chắn thay Ngô Lương một dao, đến nay cánh tay vẫn còn sẹo.  

Anh ta vừa rời đi vài ngày, vậy mà đối xử với anh ta như thế, người đi trà lạnh không sai chút nào.  

- Tôi sao chứ, người tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy, chính anh không muốn đi theo Thọ ca, rời khỏi Tần gia, đi xuống đường dốc thì trách tôi cái gì!  

Ngô Lương trào phúng, bộ dạng đúng lý hợp tình, không có chút áy náy.  

Ngay từ đầu anh ta đã đi theo Đường Long, kết quả Đường Long có địa vị, liền ném anh ta đến một KTV, địa vị sau này còn không bằng A Hào, sao anh ta có thể cam tâm?  

Đường Long rời đi, đây là cơ hội duy nhất khiến anh ta trở nên nổi bật.  

Tình cũ đáng giá mấy đồng tiền, chỉ biết chắn địa vị càng ngày càng cao của anh ta.  

- Được lắm, coi như chúng mày lợi hại.  

Đường Long hận đến nghiến răng, đốt ngón tay trắng bệch, không ngừng phát ra âm thanh rang đậu.  

Được làm vua thua làm giặc, bây giờ anh ta chỉ có thể nhịn.  

- Long ca, Tiểu Nguyệt của anh tôi chơi rồi, nếu anh khuyên nhủ tên ranh con này giúp tôi, để Lưu đại mỹ nữ ngủ một tối với tôi, tôi có thể không cho thuộc hạ đụng vào Tiểu Nguyệt của anh, thế nào, dù sao Lưu đại mỹ nữ ở chỗ các anh cũng lãng phí.  

Tần Thọ cười dâm nói.  

Sắc mặt Đường Long trầm xuống, nhìn về phía Mạc Phàm.  

Anh ta rất hiểu Tần Thọ, chuyện gì cũng có thể làm được.  

Tên kia ỷ vào là chi thứ Tần gia, cùng mấy bạn học lần lượt đè cô gái bồi rượu ở Hoàng Gia Cửu Hào, nếu không phải anh ta đến đúng lúc, Tiểu Nguyệt cũng bị Tần Thọ đẩy ngã.  

Nếu không đồng ý với tên cầm thú này, kết cục của Tiểu Nguyệt khó mà tưởng tượng nổi.  

Sớm biết như vậy, cho dù đánh ngất xỉu cũng phải mang Tiểu Nguyệt đi.  

Không đợi anh ta mở miệng, Mạc Phàm cười mỉa nói:  

- Anh chết tâm đi.  

Vẻ mặt Đường Long sửng sốt, sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.  

Anh ta biết như vậy sẽ làm Mạc Phàm khó xử, nhưng không ngờ Mạc Phàm từ chối dứt khoát đến thế, không có chút do dự.  

Trong đôi mắt đẹp của Lưu Nguyệt Như cũng lóe lên thất vọng, chẳng lẽ bà ta nhìn nhầm rồi, chàng trai trẻ vô cùng thần bí cũng vì tư lợi cá nhân?  

- Long ca, thấy không, đây là người anh đi theo mấy ngày nay, tôi thấy anh vẫn nên mang theo anh em đi cùng tôi tốt hơn.  

Tần Thọ cười mỉa nói, khóe miệng nhếch cao, đắc ý nói.  

Sắc mặt Đường Long vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước, một câu cũng không nói, không có di chuyển.  

Mạc Phàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đường Long, hơi bất mãn nói:  

- Năm ngày trước công cụ tán gái của anh ta bị tôi dùng y thuật khóa vào, anh cảm thấy anh ta đụng vào người phụ nữ của anh được không? Anh cảm thấy anh ta sẽ để lộ ra cho người phụ nữ của anh chê cười? Anh cảm thấy người phụ nữ mà anh ta chưa chạm qua, anh ta sẽ để thuộc hạ chơi sao?  

- Cái gì, co rụt dương v*t?  

Đường Long và Lưu Nguyệt Như ngây ngốc, nhanh chóng khôi phục bình thường, trên mặt đều là áy náy.  

Chẳng trách Mạc Phàm bình tĩnh như thế, hóa ra làm chuyện sáng suốt như vậy.  

Khóa công cụ của tên cầm thú này, không biết có thể tránh tai họa cho bao nhiêu cô gái.  

Vừa rồi bọn họ đều hiểu lầm Mạc Phàm.  

- Mạc tiên sinh, tôi hiểu lầm cậu rồi.  

Đường Long đỏ mặt nói, giống như bị tát mấy cái, nhưng trong lòng lại vui vẻ như mới đùa mấy cô gái.  

Lúc trước anh ta còn hoài nghi Mạc Phàm, lúc này anh ta trung thành không hai lòng.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Đường Long một cái, tức giận nói:  

- Cho dù anh ngốc cũng phải mang người phụ nữ của mình ra khỏi hang sói chứ, lần này tôi khóa công cụ của anh ta, lần sau anhkhông nhất định có vận khí tốt như vậy, nhưng anh ta không có lần sau đâu.  

- Dạ dạ, nhất định sẽ không quên!  

Đường Long lại đỏ bừng mặt, không ngừng gật đầu.  

Ngày anh ta bị Tần gia đuổi đã nản lỏng thoái chí, quả thật không nghĩ nhiều như thế.  

Ở bên cạnh, ánh mắt Lưu Nguyệt Như nhìn Mạc Phàm cũng thay đổi, nhu tình như nước hơn trước rất nhiều.  

- Ừm!  

Mạc Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn đám Tần Thọ lần nữa, hai mắt phát lạnh.  

Tần Thọ này không chơi được Nguyệt tỷ và Trần Vũ Đồng, chắc chắn kohong bỏ qua cho hai vị mỹ nữ này, nhất là Nguyệt tỷ.  

- Nói cho tôi biết cô Trần và Nguyệt tỷ ở đâu, sau đó quỳ xuống xin lỗi Đường Long, anh có thể sống rời đi.  

Tần Thọ hung dữ trừng Mạc Phàm, ước gì có thể xé nát hắn ra, trên mặt đã không còn đắc ý, chỉ có phẫn nộ.  

Vừa rồi anh ta đang ngược Đường Long rất vui, lại bị Mạc Phàm làm lộn xộn.  

Còn bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi Đường Long sao?  

Không nhìn xem bây giờ Đường Long có thân phận gì, anh ta có thân phận gì?  

- Đồ ranh con, có phải mày có bệnh không, cho dù tao muốn quỳ xuống xin lỗi Đường Long, mày cũng phải hỏi xem đám người sau lưng tao có đồng ý hay không, bây giờ tao không có biện pháp chơi hai kẻ tiện nhân kia, mày có tin bây giờ tao gọi một cuộc điện thoại đi, có mấy chục mãnh nam luân phiên cưỡng bức hai kẻ tiện nhân kia không?  

- A… Tôi coi anh tự tìm đường chết?  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hai tay Tần Thọ buông xuống, hoàn toàn không để lời Mạc Phàm nói vào tai.  

Năm sáu chục người sau anh ta, còn không đánh được vài người bên Mạc Phàm sao?  

- Các cậu nghe thấy không, đứa trẻ này nói tôi muốn chết, các cậu nói xem làm sao bây giờ?  

Đám thuộc hạ phía sau Tần Thọ cười khinh miệt, đám người này đều là thuộc hạ lúc trước của Đường Long, nhưng không tính là tâm phúc, tâm phúc đều được Đường Long mang đi, cho nên không biết lợi hại của Mạc Phàm.  

- Thọ ca, tên này không lớn lắm, khẩu khí không nhỏ, để em thu thập cậu ta cho.  

Ngô Lương nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, nịnh nọt nói.  

- Cậu mang vài người tiến lên, đồ ranh con này rất lợi hại, nhớ rõ ra tay nhẹ chút, đừng giết chết.  

Tần Thọ khoát tay, năm sáu người tiến lên, cùng đi về phía Mạc Phàm.  

- Mạc tiên sinh, mấy tên hổ lốn này giao cho tôi là được.  

Đường Long liếc mắt nhìn đám Ngô Lương một cái, trầm giọng nói.  

Chỉ là mấy tên tiểu hổ lốn mà thôi, còn cần Mạc Phàm ra tay, tuy lâu rồi anh ta chưa ra tay, nhưng từ dao súng mà có địa vị, công phu kém hơn A Hào nhiều, nhưng dư sức đối phó vài người này.  

Nhất là bên trong còn tên phản đồ Ngô Lương, anh ta nhất định phải tự mình ra tay, nếu không thì thực xin lỗi vết sẹo trên tay.  

- Đi…  

Mạc Phàm khoát tay, còn chưa nói xong.  

Mấy chiếc xe lái từ xa tới, dừng trước cửa biệt thự, một đám người xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK