Nhưng cả Hoa Hạ không chỉ có một tỉnh Giang Nam, y tiên bất tử hắn chỉ có chút bản lĩnh, nhân mạch đó sao?
- Cái gì?
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, ánh mắt âm tình bất định.
Chẳng lẽ tiểu tử này còn người ở tỉnh khác, có quân bài chưa lật?
- Vào đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói, tất nhiên giọng nói truyền đi rất xa.
“Rầm!” Một cánh cửa sảnh bán đấu giá mở ra, một giọng nói cao vút vang lên.
- Lỗ Lão Hổ ông chủ Lỗ Tấn Châu đến.
Lỗ Lão Hổ?
Nghe thấy tên này, bao gồm cả Lâm Khuynh Thiên, vẻ mặt không ít người thay đổi.
Bọn họ có thể không để ý tới Lưu Văn Thiên, Lưu Văn Thiên vừa không thuộc tỉnh Giang Nam cũng thua kém trong thương trường, nhưng bọn họ không có khả năng không biết Lỗ Lão Hổ Tấn Châu.
Lỗ Lão Hổ nắm vô số khoáng sản, nhất là khoáng sản hiếm có chất lượng tốt.
Ngoại trừ khoáng sản ra, ông ta còn mở mấy công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu chế tạo một số nguyên liệu mũi nhọn, tên lửa và một số linh kiện ở Hoa Hạ đều do Lỗ gia sản xuất.
Nói Lỗ Lão Hổ phú khả địch quốc cũng không đủ, mình ông ta lấy ra 200 triệu không thành vấn đề.
- Vậy mà Lỗ Lão Hổ đến đây, chuyện này…
- Mạc tiên sinh, trên đường có chút chuyện, đã tới muộn.
Lỗ Lão Hổ nhìn Mạc Phàm, nhanh chóng đi tới, cười tít mắt nói.
Đường đường là Lỗ Lão Hổ Tấn Châu lúc này đâu còn là lão hổ, như một con mèo trước mặt Mạc Phàm.
- Ngồi đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Lỗ Lão Hổ tìm vị trí gần đầu, mỉm cười với vài người gần đó, ngồi xuống.
Lỗ Lão Hổ mới ngồi xuống.
- Khương gia Tấn Châu đến!
Một người trẻ tuổi béo trước ngực thêu chữ “Y” đi tới.
Khương gia, là y dược thế gia bị Hoàng gia nô dịch ngàn năm sao?
Sau khi Hoàng gia bị diệt, tất cả tài sản đều quay về tay Khương gia, tài phú không thể đo lường được.
- Gia Cát tiểu thư Gia Cát gia Bắc Xuyên đến.
Lâm Khuynh Thiên nhíu chặt mày, Gia Cát gia là hậu nhân của Gia Cát Vũ Hầu, ít ai ở Hoa Hạ không biết.
Giọng nói vừa vang lên, Gia Cát Nguyệt vén tóc, mặc lễ phục trễ ngực màu rượu vang đi vào.
Gương mặt hỗn huyết tuyệt mỹ, dáng người khiến máu người ta sục sôi, lập tức tóm không ít ánh mắt lão tổng.
- Nam Cung Thiên Nam Cung gia Giang Nam đến…
- Tôn Huyền Cơ Tôn gia…
- Võ gia…
…
Ngay sau Nam Cung, Tôn Huyền Cơ dẫn theo sáu đệ tử gia tộc cổ xưa vào.
Những gia tộc này không được xưng là nhà giàu có, nhưng là thế gia xưng bá một phương ở Hoa Hạ, khẽ dịch chân khiến một phương động đất.
Gia tộc như vậy tới ủng hộ Mạc gia, Mạc gia có mặt mũi lớn vậy sao?
Giọng nói ở cửa vừa dừng lại, lại vang lên.
- Lam Điệp sứ giả Hắc Thị đến.
Lam Điệp mặc trang phục mốt thoải mái khác hẳn bình thường, cười quyến rũ với Mạc Phàm, ngồi với Gia Cát Nguyệt ở phía sau Mạc Phàm.
Hai người một gợi cảm nóng bỏng, một thanh nhã quyến rũ, giống như hai đóa hoa xinh đẹp nở rộ, phong cảnh như họa, khiến không ít người hâm mộ ghen tị.
- Hắc Thị cũng đến đây.
Hắc Thị không thích tranh chấp bất luận thứ gì, vậy mà lần này cũng tới tham gia bán đấu giá của Mạc gia.
- Lần này xảy ra chuyện gì thế?
- Ngô tiểu thư đến…
- Tống tiên sinh đến…
- Kiều tiểu thư đến…
Sau Lam Điệp, liên tục có người đi vào.
Những người này không có gia thế cao, thì nằm tỏng giới phú quý Giang Nam.
Nhưng bất luận người nào trên mặt đều có vài phần kiêu ngạo, không để đám người Lâm Khuynh Thiên ở đối diện vào mắt, chỉ nhìn vẻ mặt là biết không phải người bình thường.
- Hình như Ngô tiểu thư kia là người đại diện của Lưu tiểu thư đại tỷ giới giải trí, không phải bọn họ đến vì Khuynh Thành đấy chứ?
Có người nói.
- Hình như Tống tiên sinh kia là phát ngôn viên của Angelina Jolie ngôi sao điện ảnh quốc tế ở Hoa Hạ, nghe nói Angelina Jolie là bạn thân của Tô Nhã Hân.
- Kiều tiểu thư kia là…
Không lâu sau, chỗ trống phía sau Mạc Phàm có mấy chục người.
Những người trước đó không đủ 200 triệu, những người hiện giờ lấy 2000 triệu cũng không có vấn đề.
- Được lắm, được lắm!
Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói giống như xuất hiện trong vết nứt vạn năm, khiến không ít người run rẩy.
Mỗi một người tới đây, tựa như một cước giẫm lên mặt anh ta, một cước một dấu chân.
Nhiều người tới ủng hộ Mạc Phàm như thế, cho dù Mạc Phàm từ chối người bên Lâm gia bọn họ đấu giá, tối nay Mạc Phàm vẫn thắng.
Thiên Thọ Đan, Khuynh Thành, Tạo Hóa Dịch, bất luận là phẩm chất hay cấp độ đều trên Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy.
Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy đều lấy được 200 triệu, đồ của Mạc Phàm càng không có vấn đề.
Anh ta thua, thua hoàn toàn.
Sau khi thua Mạc Phàm hai lần, lần thứ ba vẫn thua.
Lúc này, nếu lửa giận trong lòng có thể giết người, Mạc Phàm và đám người sau lưng hắn đã biến thành bột phấn rồi.
Lúc Lâm Khuynh Thiên đang tức giận, lại có giọng nói vang lên.- Giang tư lệnh Vân Châu tới.
Chỉ thấy Giang Thành mặc quân trang, theo sau là Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử mặc trang phục ngụy trang.
Hai bọn họ mỗi người cầm một cái rương, không biết bên trong có gì.
Ba người có mặt, sảnh đấu giá vốn sôi trào đến mức tận cùng, lại giống như có kinh lôi trên bình địa, nổ bùm bùm.
- Ông trời của tôi, Giang tư lệnh đang tại chức cũng đến đây, còn mặc quân trang?
Có người ôm đầu khó mà tin nói.
Những người khác đột nhiên tới, đã khiến người ta khó tin rồi, vậy mà hội đấu giá còn có tư lệnh đang tại chức.
Ngay cả đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như cũng vừa mừng vừa sợ.
- Sao Giang tư lệnh lại tới đây, lần này hay rồi.
“Bộp!” Thẻ trong tay bán đấu giá sư rơi xuống đất, ông ta vẫn nhìn chằm chằm đám Giang Thành ngơ ngẩn, giống như không cảm nhận được.
Hai mắt Tống Chung nheo lại, con ngươi chuyển động trái phải, sắc bén lóe lên.
Mạc đại sư Đông Hải khiến Thanh Bang bọn họ thất bại liên tục, quả nhiên không dễ đối phó như thế.
Trong chớp mắt sắc mặt Liễu Như Phong trắng bệch, ông ta tưởng rằng nhân cơ hội này tiêu diệt Mạc gia.
Ông ta không ngờ tới Mạc gia không chỉ sắp lật bàn, còn khiến bọn họ thua vốn gốc bằng 0.
- Giang tư lệnh đều tới ủng hộ Mạc Phàm, lần này xong rồi.
Lâm Khuynh Thiên nắm chặt tay, khuôn mặt xanh mét.
Giang Thành có quan hệ với Lâm gia bọn họ, xem như là nửa người Lâm gia, vậy mà tới ủng hổ Mạc Phàm, ghế ngồi bị tay anh ta nắm mà kêu kẽo kẹt.
- Đáng chết!
- Mạc tiên sinh, không quấy nhiễu hội đấu giá của cậu chứ?
Giang Thành lập tức đi đến trước người Mạc Phàm, khách sáo nói.
Mạc Phàm nhướn mày, thoải mái hơn.
Giang Thành không nằm trong phạm vi mời của hắn, xem ra trong tiểu đội Thanh Long có người nào đó phục dùng Tạo Hóa Dịch, còn khiến Giang Thành thấy được tác dụng của Tạo Hóa Dịch, như vậy cũng được.
- Không có, ngồi đi.
Mạc Phàm lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân nhường vị trí, để đám Giang Thành ngồi xuống.
Giang Thành ngồi xuống, Mạc Phàm không có ý định bảo bán đấu giá sư bắt đầu bán đấu giá, trái lại nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên.
- Lâm Khuynh Thiên, hiện giờ cậu vẫn cảm thấy Lâm gia cậu thắng sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Đại sảnh bán đấu giá lập tức lặng ngắt như tờ.