Yagiu Hachidan cảm nhận được ánh mắt của Mạc Phàm, mắt đảo liên tục, yết hầu không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng bàn tayđầy mồ hôi.
Thập quỷ thủ đô, Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái, một người bị thiêu thành tro tàn, một người biến thành ngọc thạch.
Nếu ông ta không mang Mạc Phàm đi gặp những người phụ nữ kia, có lẽ thập quỷ Tokyo chỉ còn lại bảy rồi.
Nhưng mà ông ta mang Mạc Phàm đi, không chỉ thành kẻ phản bội của nhà Miyamoto, còn có thể bị nhà Miyamoto xử tử.
- Sao không nói?
Bạch Tử Hàn hết giận nhìn đám kiếm sĩ này, lạnh giọng hỏi.
- Không chọn cũng không sao, vừa rồi ông nói muốn nhẫn đúng không, cho ông.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn không trông cậy những người khác đưa hắn đi gặp phụ nữ Bạch gia, vốn dĩ là không cần.
Nếu hắn đến đây, cho dù chỉ ký gửi Thần Nguyên ở trong Huyết Hồn Thạch, muốn tìm ai cũng hoàn toàn có thể.
Một tay hắn mở ra, duỗi về phía Yagiu Hachidan.
Hắn còn chưa ra tay, Yagiu Hachidan tức giận quát.
- Rút kiếm thuật, trảm tám!
Trường kiếm trên eo ông ta rào rào ra khỏi vỏ, kiếm quang bùng nổ mà ra, giống như một đạo laser với tốc độ cực nhanh chém về phía Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã đén trước người hắn.
Kiếm khí sắc bén không chém lên cây hoa anh đào, cây hoa anh đào trực tiếp biến thành tám đoạn, rồi rơi xuống.
Dù sao ông ta không thể dẫn Mạc Phàm đi gặp những người Bạch gia, chỉ có thể liều mạng một phen, nhỡ đâu thắng thì sao?
Mạc Phàm buông mí mắt, không để một kiếm này vào mắt.
- Kim!
Chữ này vừa vang lên, trường kiếm của Yagiu Hachidan do hợp kim tạo ra gãy thành 16 khúc, mỗi khúc đều như thanh sắt.
Những kim khí kia không chém về phía Mạc Phàm, trái lại đâm vào trong cơ thể Yagiu Hachidan.
“Phốc!” Kim khí đâm vào cơ thể Yagiu Hachidan một cách dễ dàng.
“A!” Tiếng kêu như giết heo vang lên, lập tức vang vọng trong trang viên.
Chuyện này còn chưa tính, kim khí cong thành một độ cong, lại theo nơi khác đâm vào trong cơ thể Yagiu Hachidan.
Khi những kim khí kia chui ra, chuôi đao hình thành một vòng tròn trên người Yagiu Hachidan.
Kim khí và chuôi đao chạm nhau, phát ra tiếng “xèo xèo”, cuối cùng kết thành hình cái nhẫn.
Miệng Yagiu Hachidan há to, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng huyết dịch rót vào trong cổ họng ông ta, một chữ cũng không nói nên lời, máu tươi chảy ra từ miệng và vết thương ông ta, thân thể không ngừng run rẩy, giống như vô cùng đau đớn.
- Cái nhẫn này thế nào, nếu không thích thì tôi đổi cái khác cho ông nhé?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, cậu là ma quỷ, a a…
Yagiu Hachidan ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, đau đớn kêu lên.
Ánh mắt nhìn Mạc Phàm giống như nhìn ma quỷ.
Ông ta chỉ đùa với Bạch Tiểu Tuyết một câu, lại bị Mạc Phàm đối đãi như vậy.
Ông ta đã có vẻ tàn nhẫn rồi, bình thường giết người đều thích chém đối phương thành tám đoạn, nhưng so với Mạc Phàm, quả thật ông ta gặp sư phụ rồi.
Rõ ràng Mạc Phàm có thể g iết chết ông ta dễ dàng, nhưng lại lựa chọn biến kiếm của ông ta thành đoạn, tạo thành một cái nhẫn ở trong cơ thể ông ta.
Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn ở bên cạnh nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Quả thật thủ đoạn của Mạc Phàm hơi cực đoan một chút, nhưng đôi khi đối phó người xấu phải dùng thủ đoạn xấu xa hơn mới được, nếu không người bị thương sẽ là mình.
Lúc trước Giang Nam từng xảy ra một sự kiện như vầy, một chú trung niên bắt một kẻ trộm tiền của người nhà người bệnh, kẻ trộm này vùng vẫy vài lần thấy không phải đối thủ của chú trung niên này, thì quỳ xin chú trung niên đó tha thứ, tự xưng có lão mẹ liệt nửa người nằm ở nhà, vợ thì bị bệnh bạch cầu cần tiền phẫu thuật gấp mới đi ăn trộm.
Chú này thấy anh ta đáng thương thì dạy dỗ vài câu rồi để kẻ trộm đi, kết quả không lâu sau, con gái của chú này bị đám của tên kia cưỡng bức, còn cắt lỗ tai, mũi, thậm chí đưa côn trùng bắt cô ấy ăn.
Con gái chú đó không ăn, đám kia cố gắng nhét gậy vào miệng con gái chú đó, kết quả phá nát lưỡi của cô ấy, một cô gái tốt không có lỗ tai, cũng thành câm điếc, gần như có thể nói đám người này mất sạch nhân tính.
Nếu chú kia đưa kẻ trộm này tới cục cảnh sát, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đám kiếm khách nhà Miyamoto cũng thế, nếu không xử lý bọn họ thật tốt, người gặp tao ương sẽ là phụ nữ Bạch gia.
- Ma quỷ sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Đám người này tới đây bắt nạt Tiểu Tuyết và Tiểu Hàn, mình là ma quỷ, còn không biết xấu hổ nói hắn là ma quỷ.
Nếu không phải có nhẫn bảo vệ, thủ đoạn những người này đối phó Tiểu Tuyết và Tiểu Hàn sẽ càng ti tiện hơn.
Nhưng ma quỷ thì ma quỷ đi.
Ai dám đánh chủ ý với người của hắn, cho dù thành ma quỷ cũng không sao.
- Xem ra ông không hài lòng với chiếc nhẫn này lắm, vậy thì thêm hai cái nữa, ông nhất định sẽ hài lòng.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, cậu!
Mắt Yagiu Hachidan đỏ bừng, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhưng không làm gì được.
Một ngón tay của Mạc Phàm khẽ cử động, hai thanh đao bên hông Yagiu Hachidan “xoẹt” một tiếng ra khỏi vỏ, bay đến giữa không trung.
Một thanh trường đao trong đó giống như trước, toàn bộ hóa thành đoạn đâm liên tục vào cơ thể Yagiu Hachidan, hình thành một cái nhẫn, tiếng kêu thê lương lại vang lên.
Thanh kiếm thứ ba còn chưa hình thành cái nhẫn, Yagiu Hachidan đã ngã xuống đất không kêu nữa, cũng không còn hơi thở.
Cả biệt viện cũng yên tĩnh lại, không có một chút âm thanh.
Sắc mặt những người còn lại tái nhợt như tờ giấy, không dám thở gấp cảnh giác nhìn Mạc Phàm, bầu không khí vô cùng áp lực.
Một lát sau, cuối cùng một kiếm khách để một ít râu phía dưới mũi không chịu được.
- Mạc đại sư, tôi mang cậu đi gặp những người Bạch gia kia.
Tuy không phải là bản thể của Mạc Phàm đến đây, nhưng chắc chắn bọn họ không đối phó được, vẫn nên đồng ý để Mạc Phàm đi gặp những người Bạch gia kia thì tốt hơn.
Dù sao Mạc Phàm không biết những người đó bị nhốt ở đâu, dẫn Mạc Phàm tới chỗ Abe đại nhân, không những tránh được một kiếp còn có thể khiến Abe đại nhân diệt trừ Mạc Phàm, nhất cử lưỡng tiện.
- Không cần, nếu các người đến đây, vậy chết ở đây đi, người Bạch gia bị các người bắt, tôi tự mình đi tìm.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn đã cho cơ hội, nhưng không ai nắm lấy, bọn họ sẽ đạt được cơ hội thứ hai sao?
- Cái gì?
Đám người còn lại đều lùi về sau, có người vội vàng ném đao võ sĩ trên lưng đi, sợ giống như Yagiu Hachidan, đau đớn liên tục mà chết.
- Các người cảm thấy như vậy có tác dụng sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
Bắt nạt Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn, còn muốn chạy?
Ngón tay hắn đều không cần cử động, chỉ cần hơi suy nghĩ, đao võ sĩ được những kiếm sĩ kia ném đi bay lên.
- Đi.
Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng.
Đao võ sĩ mang theo tiếng xé gió, trong chớp mắt đã đến sau lưng đám người này.
Lúc những thanh đao này sắp đâm trúng những người kia, một giọng nói chói tai vang lên.
- Mạc tiên sinh đại giá quang lâm, tại hạ Miyamoto Osamu không tiếp đón từ xa.