Cho nên có khắc khẩu, cũng không mấy ai để trong lòng, cơ bản đều là ầm ĩ nhỏ, không ai sẽ ra tay thật, nhất là ở Tống gia.
Nhưng nếu xảy ra mạng người, vậy thì khác rồi, không ít người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy mặt Trần thiếu đầy máu ngã trên đất, bụng không còn lên xuống nữa, rõ ràng là đã chết.
Sắc mặt không ít người lập tức kỳ lạ, hít vào một hơi khí lạnh.
- Là tiểu tử Trần gia, chuyện này…
Trần thiếu này tên là Trần Chí Cương, là con trai độc nhất của Trần Chí Hoa.
Bởi vì cha anh ta là Trần Chí Hoa, cho nên Trần Chí Cương hoành hành ngang ngược ở Hồng Kông, ít có ai dám trêu chọc.
Ở ế ố ế ồỞ yến tiệc của Tống gia, lại bị người ta đánh chết rồi.
- Lần này chuyện ầm ĩ lớn rồi.
Ở Tống gia không cho phép gây chuyện là chắc chắn, lần trước Trần Chí Hoa gây chuyện ở Tống gia, chỉ ép một thị nữ đã phải quỳ 7 ngày 7 đêm.
Lần này xảy ra mạng người, kh ủng bố bao nhiêu có thể nghĩ được.
- Nhanh đi gọi xe cứu thương!
- Trần Chí Hoa cũng ở trong yến tiệc, nhanh đi thông báo ông ta!
- Vệ sĩ Tống gia đâu, nhanh bắt lấy người ra tay.
Chu Thiếu Hoa gia chủ Chu gia vội vàng nói.
- Làm xong những chuyện này, ông ta nhìn đám thanh niên kia.
- Là ai ra tay?
- Là cậu ta, tiểu tử này đoạt vị trí của chúng tôi, không rời đi còn chưa tính, còn bảo chúng tôi quỳ xuống, chúng tôi từ chối, cậu ta liền giết Trần thiếu.
Mỹ nữ trang điểm đậm chỉ Mạc Phàm nói, hất hết nước bẩn lên người Mạc Phàm.
Không ít người hơi híp mắt, nhìn Mạc Phàm với vẻ bất thiện.
- Tiểu tử kiêu ngạo thật, đúng là không biết sống chết.
Mặc kệ những lời mỹ nữ trang điểm đậm là thật hay giả, quả thật Trần Chí Cương đã chết, như vậy là đủ rồi.
Có thể nói Trần Chí Cương là hỗn thế tiểu ma vương ở Hồng Kông, 8 tuổi vì dùng vũ lực với một giáo viên mỹ nữ, nên được quản lý ít hơn.
Ở Hồng Kông, gần như không ai dám trêu chọc Trần Chí Cương.
Mạc Phàm lại đánh chết Trần Chí Cương, không thể không nói lá gan Mạc Phàm lớn thật.
- Tiểu tử, cậu là người nhà ai, không biết đây là nơi nào sao, dám ra tay giết Tiểu Cương.
Chu Thiếu Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Chí Cương một cái, sau đó dời mắt nhìn mấy thanh niên kia.
Cú đánh vừa rồi của hắn, hẳn là không đủ để trí mạng.
Chỉ trong chớp mắt hắn liền hiểu rõ.
- Hóa ra là như vậy, Di Hồn Quỷ Chú.
Di Hồn Quỷ Chú là chú pháp của Quỷ Tộc, một khi chú pháp này được gieo xuống, chỉ cần khởi động chú pháp này, linh hồn sẽ bị quỷ vật di chuyển đến nơi khác, không khác gì chết lắm.
Quỷ chú này thường dùng để giả chết, tránh né kẻ thù.
Tuy không phải là chú pháp cấp cao gì, nhưng vì là chú thuật của Quỷ Tộc, cho nên tương tự với chết đi, y tiên bình thường không thể phân rõ, càng không nói đến người bình thường.
Hơn nữa không chỉ trên người Trần Chí Cương có Di Hồn Quỷ Chú này, trên người mấy người kia cũng có.
Vừa rồi cho dù hắn ra tay với ai đều như nhau, những quỷ chú này đã được kích hoạt, sẽ có người chết.
- Đúng là biết cách chơi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Chu Thiếu Hoa nghe Mạc Phàm nói vậy, nhíu mày, dưới lông mày hoa râm, trong đôi mắt nếm đủ mùi đời lộ ra vẻ bất mãn.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy tôi đang hỏi cậu sao, cậu là ai?
Chu Thiếu Hoa trầm giọng hỏi.
- Ông, còn chưa có tư cách nói chuyện với tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Thiếu Hoa một cái, thản nhiên nói.
Xung quanh, vẻ mặt không ít người sửng sốt, nhao nhao lắc đầu cười.
Có thể nói bọn họ là cấp cao nhất ở Hồng Kông, bọn họ gần như gặp hết hậu bối trẻ tuổi ở Hồng Kông rồi.
Mặt tiểu tử này lạ hoắc, vậy mà dám nói chuyện với Chu Thiếu Hoa như thế.
Không nói đến chuyện mặt Mạc Phàm lạ hoắc, những đệ tử gia tộc ở Hồng Kông đều không có tư cách này.
Phải biết rằng Chu Thiếu Hoa là người nắm rạp chiếu phim ở Hoa Hạ, không chỉ hàng năm kiếm được mấy trăm triệu, những đại minh tinh trong giới điện ảnh và truyền hình bất luận là nam hay nữ, đều trông cậy vào Chu Thiếu Hoa kiếm cơm, có một số người chỉ mong sao làm tiểu tam của Chu Thiếu Hoa, một tiểu bối bình thường dám làm càn trước mặt ông ta sao.
- Tiểu tử, sao cậu dám nói chuyện với ông nội tôi như vậy, có tin lão tử phế tay cậu không.
Trong đám thanh niên kia, người đàn ông để tóc Mohicans nhướn mày, tức giận nói.
Anh ta tên là Chu Vân Long, cháu nội của Chu Thiếu Hoa, tất nhiên không thể để lão gia tử nhà mình bị người ta nhục nhã.
- Anh, chai rượu này là của anh đúng không?
Mạc Phàm chỉ chai rượu trên bàn, vừa rồi được Chu Vân Long đặt lên trên, hỏi.
- Là của tôi thì sao?
Chu Vân Long không do dự nói.
Nhiều người ở đây như vậy, tiểu tử này đã giết Trần Chí Cương, chắc là lát nữa Trần Chí Hoa sẽ tới, tiểu tử này còn dám ra tay với anh ta sao?
- Là của anh, vậy anh giống người kia đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, trong đôi mắt lạnh lẽo không nhìn ra được chút bớt giận.
Nếu Tống Gia Tuấn muốn chơi, vậy hắn sẽ chơi lớn với bọn họ tới cùng.
Vẫn giơ tay chỉ như cũ, chai rượu bay ra như đạn bay khỏi nòng súng, đập lên trên người Chu Vân Long, mang theo Chu Vân Long bay về sau.
Bay thẳng hơn mười thước, lúc này Chu Vân Long mới ngã xuống đất.
“Choang!” Chai vỡ nát, Chu Vân Long ngã xuống đất, không đứng dậy.
Trong chớp mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh, khó mà tin được xuất hiện trên mặt không ít người.
- Trước mặt bọn họ, vậy mà tiểu tử này lại giết một người?
Mắt Chu Thiếu Hoa mở to, đồng tử giãn ra không ít.
- Vân Long!
Ông ta cuống quít chạy tới bên cạnh Chu Vân Long, ngón tay để lên động mạch chủ của anh ta, thân thể run lên như bị sét đánh, trên mặt lập tức không còn chút huyết sắc.
Khi ông ta nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt lóe lên hung quang.
- Cậu, cậu giết cháu nội tôi, mặc kệ cậu là ai, nếu hôm nay cậu còn sống rời khỏi Tống gia, Chu Thiếu Hoa tôi không họ Chu.
Chu Thiếu Hoa nghiến răng nói.
Tuy bình thường đứa cháu này của ông ta không làm được chuyện gì tốt, khi nam bá nữ như cơm bữa, cũng gây ra mấy mạng người rồi, nhưng đều được ông ta dùng tiền giải quyết.
Nhưng dù Chu Vân Long là sát nhân cuồng ma cũng là cháu nội Chu Thiếu Hoa này, chỉ cần ông ta có thể giết người, không ai có thể giết cháu nội ông ta.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nhìn đám thanh niên còn lại.
Có lẽ có người ngăn được hắn, nhưng ông già này tuyệt đối không làm được.
- Cái bàn này, các người còn muốn sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Hai người chết đi liên tục, mấy thanh niên kia không chỉ không sợ hãi, trái lại còn cười lạnh lùng.
Dù sao bọn họ dùng quỷ chú, không phải là chết thật, cho dù Mạc Phàm dám giết, cũng không có gì phải sợ, chỉ sợ Mạc Phàm không có can đảm dám giết người.
- Tiểu tử, cậu giết nhiều người như vậy, còn dám nói một câu, lá gan cậu lớn đó, nhưng cái bàn này là của chúng tôi, chúng tôi đã định rồi, cậu còn dám giết sạch chúng tôi à?
Mỹ nữ trang điểm đậm cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười:
- Các người cảm thấy Di Hồn Quỷ Chú có tác dụng trước mặt tôi sao?
Chỉ là quỷ chú mà thôi, dùng một lần thì được, bọn họ nghĩ có thể nổi loạn trước mặt hắn sao?
- Cái gì, sao cậu biết?
Vẻ mặt mấy thanh niên kia ngẩn ra, trên mặt hiện lên dị sắc.
Bọn họ còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy trong mắt Mạc Phàm sáng lên, bọn họ đều ngã xuống hết.
Hơi lạnh dâng lên lưng không ít người ở đây.