Con rắn đen ở chỗ mi tâm Mạc Phàm trông sống động hơn trước nhiều, sáng lên một phen rồi nhanh chóng trốn đi.
Mạc Phàm khẽ nhíu mày, lộ ra một chút tiếc hận, nếu không vì Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú gây ảnh hưởng, hắn hoàn toàn có thể khiến thánh địa Vu Thần Giáo là một vùng biển lửa, nói không chừng còn khiến nguyên khí của Vu Thần Giáo bị đại thương.
- Đáng tiếc.
Tiếc hận chỉ trong một lát, rồi nhanh chóng lướt qua.
- Mộc Đầu, ngươi đang nói chuyện với ai thế?
Tiểu hồ ly nhảy lên trên vai Mạc Phàm, nhìn bốn phía trống không tò mò hỏi.
- Người của Vu Thần Giáo.
Mạc Phàm nói.
- Không phải Vu Thần Giáo ở trong đại sơn Vân Châu phía tây nam sao?
Mộc Phong Nhạc ngạc nhiên nói.
Mạc Phàm đứng ở Lỗ Châu, không dùng di động, vậy mà nói chuyện với bọn họ cách hơn nửa Hoa Hạ, bản lĩnh cũng quá dọa người rồi?Mạc Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt không quan tâm lắm.
Nếu hắn luyện thành công Diễn Thiên Thần Tuyệt, hắn hoàn toàn không cần mượn Hà Thi Thi, không chỉ thần niệm truyền ngàn dặm, chỉ cần một ví trí, còn có thể giết người vô hình cách ngàn dặm.
Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta phải đến Vu Thần Giáo một chuyến sao?
Nó vừa nghe Mạc Phàm nói, muốn đi tìm những người đó.
- Ừm!
Mạc Phàm nhìn thoáng qua phía tây nam.
Vu Thần Giáo không chết, chắc chắn bọn họ sẽ tới trả thù, tất nhiên không thể để đám người này có cơ hội đó.
Hơn nữa hắn sẽ không để đám người này lấy 10 vạn người làm tế phẩm.
Ở Hoa Hạ người nào lấy người làm huyết tế, người đó chết.
Vu Thần Giáo có mưu đồ chuyện này, bọn họ không cần phải tồn tại.
- Vậy nguyền rủa trên người ngươi làm sao bây giờ, chúng ta không đến Lỗ Châu tìm đồ nữa sao?
Tiểu hồ ly lo lắng hỏi.
- Đến Vu Thần Sơn hẳn là sẽ có.
Mạc Phàm giải thích.
Nguyền rủa vốn có nguồn gốc ở vu tộc, vu tộc am hiểu giải trừ nguyền rủa nhất.
Hắn vốn tính nếu không tìm thấy Lôi Trạch Thạch ở Lôi Trạch, liền đến tây nam tìm một số vu tộc, không ngờ tới Tấn Châu liền gặp Vu Thần Giáo hắc vu trong vu tộc, không cần phải đến Lỗ Châu nữa rồi.
Ba loại nguyên liệu còn lại, đều là vật phẩm giải trừ hay thi triển nguyền rủa thường dùng, nếu không tìm thấy ở Vu Thần Giáo, chắc là không tồn tại trên Địa Cầu.
- Vậy thì đi Vu Thần Sơn, cướp mấy thứ này về trước, sau đó giáo huấn đám người Vu Thần Giáo.
Tiểu hồ ly nắm móng vuốt nhỏ nói.
- Không phải chỉ giáo huấn.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, thu hồi ánh mắt, xoa đầu con tiểu hồ ly, đi vào trong biệt thự.
Lỗ Lão Hổ đã sai người đưa mẹ và con trai ông ta về phòng ngủ, phòng khách cũng được thu dọn sạch sẽ.
Lỗ Lão Hổ thấy Mạc Phàm quay về, vội vàng đi tới nghênh đón.
- Mạc tiên sinh có đuổi theo cô ta được không?
- Để cô ta chạy rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Vẻ mặt Lỗ Lão Hổ sửng sốt, trên mặt hiện lên lo lắng.
Hà Thi Thi là người của Vu Thần Giáo, để cô ta chạy thoát, chắc chắn Vu Thần Giáo sẽ không bỏ qua cho tất cả mọi người ở đây.
- Mạc tiên sinh, tôi lập tức phái người đuổi theo?
Lỗ Lão Hổ chớp chớp mắt, vội vàng hỏi.
Tấn Châu ngàn dặm, cho dù đi máy bay cũng phải mất hơn một tiếng.
Chỉ cần vẫn ở trong phạm vi Tấn Châu, chính là phạm vi thế lực của ông ta, có thể tìm được.
- Không cần, cô ta đã quay về Vu Thần Sơn ở Vân Châu rồi.
- Cái gì?
Mắt Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc mở to, trong mắt là vẻ khó mà tin.
Vừa rồi Hà Thi Thi còn đang ở Tấn Châu, bây giờ đã đến Vu Thần Sơn ở Vân Châu, hai nơi cách nhau gần hai nghìn km, nửa tiếng đã đến nơi?
Tuy tối hôm nay bọn họ thấy không ít pháp thuật thần kỳ, nhưng nghe Hà Thi Thi đi xa ngàn dặm trong chớp mắt, vẫn vô cùng ngạc nhiên.
- Khả năng này không lớn lắm đâu, Mạc tiên sinh.
Lỗ Lão Hổ có chút không tin tưởng lắm.
Nếu thực sự như vậy, Vu Thần Giáo này cũng quá đáng sợ rồi.
Muốn giết ai, chỉ cần đến bên cạnh đối phương trong chốc lát, ném một đống thuốc nổ qua, như tên lửa bắn vị trí tự động, sắc mặt hai người rất khó coi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, giải thích đơn giản chuyện Hà Thi Thi với bọn họ.
Hai người lại khiếp sợ đến mức trợn mắt há miệng, trọng sinh còn khó tin hơn chuyện đi ngàn dặm trong chớp mắt.
Tắm máu trọng sinh, chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim tiên hiệp trên TV, là thật sao?
- Mạc tiên sinh, người này có thể trọng sinh thật sao?
Lỗ Lão Hổ nuốt nước bọt, vẫn không thể tin được.
“Ha ha!” Mạc Phàm cười khinh thường.
Vu Thần Giáo chỉ mượn bản mệnh tinh huyết làm dẫn, lấy trăm người huyết tế trùng tố thân thể Hà Thi Thi.
Nếu để tu vi của hắn tiến xa một bước, cho dù hồn phi phách tán, chỉ cần mấy nhánh cây và nước, hắn có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh.
- Tốt nhất là ông nên hi vọng Hà Thi Thi có thể trọng sinh, nếu Hà Thi Thi chết, chắc chắn Vu Thần Giáo sẽ đến tìm ông, nhưng Hà Thi Thi sống lại ở thánh địa Vu Thần Giáo, Vu Thần Giáo sẽ đến tìm tôi.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Vu Nha ở trong tay hắn, không có Vu Nha Vu Thần Giáo sẽ thiếu môi giới Tế Tự, chắc chắn Vu Thần Giáo sẽ tới tìm hắn.
- Chuyện này…
Trên mặt Lỗ Lão Hổ ít đi chút lo lắng, thêm vào đó là chút áy náy.
Chuyện này do ông ta mà ra, lại liên lụy tới Mạc Phàm, vẫn là do Vu Thần Giáo đáng sợ như vậy.
Ông ta do dự một lát, liền có quyết định, làm tư thế mời.
- Mạc tiên sinh, mời đi bên này, tôi mang mọi người đến một nơi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, đi theo Lỗ Lão Hổ vào trong thư phòng.
Lỗ Lão Hổ đi đến bên cạnh giá sách, khẽ di chuyển bình sứ thanh hoa trên giá sách.
“Rầm rầm…”
Tiếng tảng đá ma sát vang lên, một bức tường tự động mở ra.
Bên trong cửa đá, một con đường nhỏ nối thẳng xuống đất sâu, ngọn đèn sáng lên theo thứ tự.
- Mạc tiên sinh, mọi người đi theo tôi.
Lỗ Lão Hổ đi qua cửa đá, đi vào bên trong.
Một phút sau, bọn họ cùng đi qua vài cửa đá, vào trong một mật thất.
Mật thất khoảng 100 mét vuông, tận cùng bên trong thờ phụng một pho tượng cổ nhân.
Cổ nhân này ngồi khoanh chân, tóc dài râu dài, bộ dạng phiêu diêu dục tiên, trông rất sống động.
Nhất là đôi mắt, bất luận là đứng chỗ nào, đều giống như đang nhìn hắn chăm chú.
Trên đầu gối pho tượng đặt một thanh bảo kiếm, trên thân kiếm có khắc đầy phù văn.
Ở dưới ánh nến, lưu quang chuyển động trên thân kiếm, làm cho người ta có cảm giác như kiếm này đang còn sống.
Xung quanh mật thất đặt đầy cái giá, bên trên đặt một số cái hộp và vật phẩm cổ xưa.
Lỗ Lão Hổ vừa đi vào mật thất, bước nhanh đến trước pho tượng, dâng hương tế bái.
Tế bái xong, Lỗ Lão Hổ chỉ thanh bảo kiếm trên đùi pho tượng hỏi:
- Mạc tiên sinh, cậu thấy thanh bảo kiếm kia thế nào?
Mạc Phàm nheo mắt, lam quang hiện lên, hắn nhìn về phía thanh bảo kiếm kia.
Hắn vừa liếc nhìn thanh bảo kiếm này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Rầm!” Một tiếng thật lớn truyền vào trong Thức Hải hắn, mọi thứ trước mắt hắn đều thay đổi.
Mật thất nhanh chóng sụp đổ, giống như bị phá hủy liên tục, trong chớp mắt mật thất biến thành một vùng quê vô cùng rộng lớn.
Trên vùng quê, một lão giả mặc thanh sam đang đứng khoanh tay, thanh kiếm đặt trên đầu gối pho tượng treo ở eo ông ta.
Lông mày hoa râm của lão giả này nhíu lại, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.
- Tiểu tử, cậu là người phương nào, dám mơ ước pháp bảo Lỗ gia tôi?
Một tiếng quát nhẹ như thiên nộ, có ý đồ bức lui Mạc Phàm.