Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta, ta…  

Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ trắng bệch, hoàn toàn không biết nên nói gì.  

Anh ta chưa từng khám bệnh cho người ta, chỉ dựa theo dược điển, nếu dược điển kia không phải Mạc Phàm cho anh ta, ngay cả anh ta cũng không tin.  

- Tiểu tử, không nói được sao, nể tình ngươi còn trẻ tuổi, giao bộ dược điển hại người hại mình kia ra, hoặc chọn một bình ở đây nuốt vào, ta sẽ để ngươi rời đi.  

Tôn Vô Tật lắc đầu cười nói.  

Bên cạnh ông ta, một đám đệ tử cười trêu tức.  

Mạnh Vô Kỳ nghiến chặt răng, muốn đi qua lấy thuốc.  

Anh ta sẽ không đưa dược điển cho Tôn Vô Tật, nuốt dược thì nuốt.  

Không đợi anh ta đi đến chỗ đặt bình thuốc, giọng nói lạnh lùng truyền đến.  

- Trong đó không có bình nào hủy tu vi của ngươi đâu, đều là độc dược, hơn nữa bên trong còn thêm Mê Huyễn Thảo, cho nên cho dù ngươi lựa chọn uống một bình, sau khi uống xong, ngươi đều nghe lời giao dược điển cho ông ta, sau đó hóa thành một vũng máu loãng.  

Giọng nói này vang lên, không ít người nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mạc Phàm đứng bên cạnh thanh niên bị bệnh.  

Trong mắt Tôn Vô Tật hiện lên chút dị sắc, cũng nhìn về phía Mạc Phàm.  

Trước mắt Mạnh Vô Kỳ vốn sáng lên, sau đó trong mắt hiện lên vẻ áy náy.  

- Công tử!  

- Lui ra đi, phần độc dược trong dược điển đọc nhiều mấy lần, tránh để người ta độc chết còn tưởng là vận khí của mình không tệ.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Tuy Mạnh Vô Kỳ mới lật đọc dược điển không lâu, nhưng Mạnh Vô Kỳ cũng là tu sĩ Kim Đan, trí nhớ và lực lĩnh ngộ người bình thường không thể so được.  

Kiếp trước hắn giao bộ dược điển mình tổng kết lại cho Phượng Vũ, Phượng Vũ chỉ mất một canh giờ lĩnh hội hoàn toàn, bách độc bất xâm, chữa được ngàn bệnh, có thể phân biệt vạn dược.  

- Dạ, công tử.  

Mạnh Vô Kỳ hơi cúi người với Mạc Phàm, lùi sang một bên.  

Đệ tử của Tôn Vô Tật không ngăn cản, nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt.  

- Tiểu tử, ngươi là chủ nhân của tiểu tử này đúng không, tên tôi tớ của ngươi làm loạn Dược Vương Các chúng tôi, hiện giờ đã thua, ngươi xem làm thế nào đây?  

Một đệ tử cười âm hiểm hỏi.  

- Thua sao? Một người ngu ngốc phán tử hình cho người bệnh như ngươi, dựa vào cái gì nói phương pháp cứu người của ta là sai, chỉ dựa vào chút y thuật tầm thường của ngươi sao?  

Mạc Phàm không thèm nhìn đệ tử này của Tôn Vô Tật, hỏi.  

- Hả?  

Không ít người sửng sốt, trên mặt lộ vẻ dị sắc.  

Một tôi tớ dám chữa bệnh cho người Tôn Vô Tật không chữa được ở Dược Vương Các, chủ nhân đến còn gọi thẳng Tôn Vô Tật là kẻ ngu ngốc, lá gan càng lớn hơn nhiều.  

- Chuyện này…  

Sắc mặt Tôn Vô Tật lập tức âm trầm, bình ngọc trong tay ông ta vang “ken két”, giống như sẽ bị bóp mạnh bất cứ lúc nào.  

- Tiểu tử, ngươi thật to gan, ngươi nói ai ngu ngốc, ngươi không muốn sống nữa à?  

Đệ tử kia nhíu mày, tức giận nói.  

- Ngươi nói cho ta biết, người ngu ngốc ta nói là ai?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

- Đương nhiên là…  

Đệ tử kia mở miệng nói, nhưng anh ta còn chưa nói hết, đã bị Tôn Vô Tật tát lệch mặt.  

- Ngu ngốc, câm miệng.  

Đệ tử kia che mặt, không dám mở miệng nữa.  

- Tiểu tử, ngươi là ai, có biết ta là ai không, mà dám gây chuyện ở chỗ của ta.  

Tôn Vô Tật trợn mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi.  

- Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, hai người đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Dược Vương Các.  

Mạc Phàm cười nhạt, hai ngón tay ấn lên trán thanh niên bị bệnh, sau đó hắn nhìn về phía tay người thanh niên này, hỏi:  

- Trong nhà nuôi Tứ Hồn Khủng Thú đúng không?  

Nam tử trung niên ở bên cạnh nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.  

- Không sai.  

- Thương tổn trên tay là bị Tứ Hồn Khủng Thú cắn, hơn nữa Huyết Chú trên người anh ta là mới phát tác sau khi bị cắn.  

Mạc Phàm lại nói tiếp.  

Tứ Hồn Khủng Thú là một loại linh thú rất giống sư tử nhỏ, bởi vì có bốn hồn phách, thực lực không kém, ngoại hình đáng yêu lại trung thành, cho nên không ít thanh niên lấy Tứ Hồn Khủng Thú làm linh sủng.  

- Đúng vậy, vị công tử này, ngươi có biện pháp chữa trị cho con ta sao?  

Nam tử trung niên kích động nói.  

Ông ta chưa từng nói những tin này cho Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm đoán trúng hết, chắc chắn y thuật không tầm thường.  

- Biện pháp, không phải bạn kèm của ta nói cho ngươi rồi sao?  

Mạc Phàm đặt tay người thanh niên bị bệnh xuống, nói.  

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Mạnh Vô Kỳ, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ phức tạp.  

- Vị tiểu thiếu gia kia đã nói cho ta biết, nhưng thật sự có thể cứu con ta sao?  

- Bạn kèm của ta đã nói cho ngươi ngươi không tin, ông ta nói con trai ngươi không cứu được ngươi lại tin, biện pháp của bạn kèm ta là biện pháp của ta, cứu con trai hay không là chuyện của ông, ông nhìn mà làm đi.  

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

Người này không tin hắn, cho dù hắn đưa cho phương thuốc cũng vô dụng.  

- Chuyện này?  

Nam tử trung niên do dự một lát, sau đó lông mày giãn ra.  

Ông ta thân là gia chủ của Long gia, tất nhiên không phải kẻ ngốc.  

Ông ta ở đây lâu như vậy, đã nhìn ra được gần hết.  

Có lẽ biện pháp của Mạnh Vô Kỳ khả thi, chính vì khả thi, Tôn Vô Tật này mới bắt đầu đánh chủ ý với bản dược điển kia.  

Nhưng ông ta vẫn không thể tin hoàn toàn, dù sao biểu hiện về phương diện y đạo của Mạnh Vô Kỳ quá non nớt.  

Nhưng Mạc Phàm khiến ông ta tin thêm vài phần.  

- Ta lập tức trở về chữa bệnh cho con trai ta theo phương pháp của công tử, không biết công tử ở chỗ nào, lát nữa ta dẫn tiểu nhi tới cửa bái phỏng.  

- Thôi, Huyết Chú trên người con trai ông uống thuốc cũng được, mà dùng chút thủ đoạn cũng được.  

Mạc Phàm nói xong một tay vươn về phía mi tâm của thanh niên bị bệnh.  

Sắc mặt nam tử trung niên thay đổi, muốn ngăn cản đã không kịp.  

Tay Mạc Phàm vươn vào trong đầu thanh niên kia, sau đó lập tức rút ra.  

Cơ thể thanh niên giật giật ngồi dậy theo tay Mạc Phàm, trên đầu không chỉ không có vết thương, hắc tuyến khủng bố trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, khí tức mạnh hơn trước nhiều.  

Mà trong tay Mạc Phàm, một hồn phách của Tứ Hồn Khủng Thú đang dùng lực vùng vẫy, muốn quay trở lại Thức Hải của người thanh niên kia.  

Nhìn thấy thanh niên bị bệnh thay đổi, cùng với thứ trong tay Mạc Phàm, sắc mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi.  

Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Mạc Phàm đã chữa được bệnh cho thanh niên kia.  

Mà người bị bệnh, đúng là người Tôn Vô Tật phán không có thuốc nào cứu chữa được.  

Không ít người nhìn về phía đám Tôn Vô Tật, vẻ mặt kỳ lạ hơn nhiều.  

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Tôn Vô Tật và đám đệ tử của ông ta lập tức khó coi.  

- Đây là?  

Trên mặt nam tử trung niên lộ ra vui mừng, hỏi.  

- Đây là một hồn của Tứ Hồn Khủng Thú nhà ngươi.  

Mạc Phàm nói.  

Huyết Chú trên người người thanh niên này không giống những người khác, Huyết Chú bình thường đều thông qua huyết môi, Huyết Chú của người thanh niên này thì ở trong thần hồn, như vậy sẽ hơi phiền phức một chút, cũng không dễ phát hiện, nhưng cách không giải được xa  

vạn dặm, chỉ có thể làm khó người như Tôn Vô Tật mà thôi.  

Đối với hắn mà nói, có rất nhiều phương pháp giải trừ.  

ồ ồ ể- Một hồn của Tứ Hồn Khủng Thú nhà tôi, không thể nào?  

Nam tử trung niên cau mày nói.  

- Bình thường là không phải, nhưng thứ này bị người ta khống chế, còn luyện Huyết Chú nhập vào trong linh hồn nó, vậy thì khác rồi, cụ thể là ai làm, tự ngươi đi thăm dò đi, dùng thứ này sẽ dễ điều tra ra thôi.  

Mạc Phàm bóp pháp ấn phong ấn hồn phách của linh thú kia lại, rồi ném cho nam tử trung niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK