- Tiểu tử, cậu còn chưa biết cậu ăn thứ gì sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng:
- Chỉ là Phong Nguyệt Quả mà tôi không biết sao?
Người đàn ông vu tộc nhíu mày, trong mắt hiện lên kỳ lạ.
Vậy mà tiểu tử này biết là Phong Nguyệt Quả, còn dám ăn hết nó.
- Tiểu tử, cậu biết là Phong Nguyệt Quả mà dám ăn hết?
Mạc Phàm cười khinh thường, Phong Nguyệt Quả này là một loại dược đơn giản gia tăng k1ch thích trong cơ thể, khiến tốc độ huyết dịch nhanh hơn.
Hắn là Trúc Cơ trung kỳ, khí huyết như long, khí huyết chuyển động theo hắn, loại dược này có thể khống chế được hắn sao?
- Anh chắc chắn anh không thả người?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Tươi cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, trên mặt lộ ra hung ác, trong mắt cũng có thêm sát ý.
- Tiểu tử, tiểu tiện nhân này là người phụ nữ của thiếu vu chủ chúng tôi, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, động vào người phụ nữ của thiếu vu chủ chúng tôi, phụ nữ cả nhà cậu đều thành nô lệ cho thiếu vu chủ, cậu còn không nhanh đi tìm heo mẹ đi, tránh lát nữa dược hiệu phát tác, muốn tìm heo mẹ cũng không có, chỉ có thể tìm đồng bạn của cậu phát ti3t.
Người đàn ông chỉ vào Tần Kiệt, cười quái dị nói.
- Giết anh ta đi!
Mạc Phàm khoát tay, vẻ mặt lạnh nhạt như cắt cỏ.
Hắn vốn không định giết quá nhiều người, nhưng nếu đệ tử Vu Thần Giáo muốn chết, vậy thì đi chết đi.
Hắn vừa mới nói xong, Tần Kiệt lập tức như tên rời cung, bóng dáng chớp lóe, liền đứng trước người người đàn ông.
Cánh tay vẫn dính máu của Thiết Bối Ưng lóe sáng kim quang, không để người đàn ông phản ứng kịp, một quyền đập vào bụng người đàn ông.
“Rầm!” Người đàn ông bay về phía sau, đập mạnh vào vách núi đá đen sau lưng.
Người đàn ông phun ra một ngụm máu, hai mắt ngơ ngẩn nhìn bụng mình, mắt mở to.
Chỗ bụng anh ta bị một quyền của Tần Kiệt đánh thành cái động, từ phía trước có thể nhìn thấy phía sau, ruột và máu tươi chảy ra, quả nhiên là xuyên ruột nát bụng.
- Mày dám giết tao, thiếu vu chủ tao sẽ…
Người đàn ông còn chưa dứt lời, ánh mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.
“Phịch!” Biến cố chợt tới, sắc mặt người đàn ông vu tộc còn lại xám như tro tàn, trực tiếp ngã xuống đất, trên mặt không còn đắc ý như trước.
Vẻ mặt người phụ nữ kia cũng sửng sốt, trong đôi mắt đều là không thể tin được, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Mạc Phàm và Tần Kiệt.
Hai người này cho dù nhìn thế nào, đều có bộ dạng yếu đuối, còn không bằng đứa bé tinh tráng trong tộc cô, vậy mà một quyền có thể đánh xuyên qua bụng người đàn ông kia.
Hai người kia đều là đệ tử của Vu Thần Giáo, tuy địa vị rất thấp, năm sáu người bình thường cũng không là đối thủ của bọn họ.
Nếu không, sao đệ tử Vu Thần Giáo có thể làm xằng làm bậy trong xóm bọn họ, mà không có người dám ngăn cản?
- Cậu, các cậu biết mình giết ai không?
Người đàn ông còn lại khiếp sợ nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười đầy hứng thú.
- Trái lại anh nói xem anh ta là ai?
- Anh ta là cậu thiếu vu chủ chúng tôi, các người giết anh ta, các người đừng nghĩ đến chuyện vào núi bái sư, còn gặp phải phiền phức lớn rồi.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
Người bị giết tên là Vu Cửu, là cậu ruột của thiếu vu chủ bọn họ.
Đừng nói ở đây là Ma Ưng Lĩnh, cho dù là thánh địa Vu Thần Giáo cũng không có ai dám trêu chọc, hai tiểu tử ngoại tộc này lại dám giết anh ta rồi.
- Vào núi bái sư?
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra vẻ đăm chiêu.
Người đàn ông thấy bộ dạng Mạc Phàm đăm chiêu, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi đứng dậy.
ầ ẳ- Không sai, là vào núi bái sư, hai người đi xa tới Vu Thần Giáo chúng tôi, chẳng lẽ không phải tới bái sư?
Cô nghe người đàn ông dụ dỗ hai người đi bái sư, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Hai vị tiểu tiên sinh, ngàn vạn lần đừng đi bái sư, bái sư là gạt các cậu đó.
Người phụ nữ mới mở miệng, sắc mặt người đàn ông kia lập tức âm u, trở nên vô cùng hung ác.
- Tiểu tiện nhân, cô nói linh tinh gì đó, cô không sợ Vu Thần Giáo trừng phạt à?
Vừa nghe mấy chữ Vu Thần Giáo trừng phạt, vẻ mặt người phụ nữ ngẩn ra, thân thể bắt đầu run rẩy, không dám nói nữa, giống như vô cùng kính sợ Vu Thần Giáo.
- Thế nào, các cậu có thể suy nghĩ một chút, chỉ cần các cậu đồng ý tha cho tôi, đưa tiểu tiện nhân kia cho tôi nữa, tôi không những giúp hai người đổ hết trách nhiệm lên người tiểu tiện nhân này, còn có thể mang hai người tới tấm bia đá lợi hại nhất, võ công trên đó lợi hại gấp một vạn lần hai người hiện giờ.
Khi nói chuyện, trong mắt người đàn ông lóe lên tàn nhẫn.
Hai tiểu tử này kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng dám giết người vu tộc trong địa bàn vu tộc bọn họ, đợi đi chết đi, nhưng phải lừa gạt hai tên tiểu tử này trước đã.
Mạc Phàm hơi nheo mắt, lập tức cười.
- Chỉ sợ trong núi này không có người tôi muốn bái làm sư phụ.
Hắn nắm giữ muôn vàn thuật pháp, võ đạo, còn cần bái sư sao?
- Tiểu tử, cậu đừng quá tự đại, Vu Thần Giáo chúng tôi truyền thừa mấy ngàn năm, ngay cả công pháp Thần Ma đều có, chỉ cần cậu học được những thứ đó, ra ngoài đều có thể xông pha ra trò.
Người đàn ông nghiêm túc nói, giống như đây là sự thật.
- Còn nữa, tôi không phải tới bái sư, tôi tới diệt Vu Thần Giáo, đúng rồi, tôi tên là Mạc Phàm.
Mạc Phàm nói đơn giản.
Mạc Phàm vừa nói ra những lời này, vẻ mặt người phụ nữ kia sửng sốt, đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm đầy khác lạ.
Còn người đàn ông thì mở to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tiểu tử này tên là Mạc Phàm sao?
Tối qua đại, nhị trưởng lão của Vu Thần Giáo bọn họ chết, nghe nói do một người tên Mạc Phàm giế t chết.
Vu Thần Giáo bọn họ đã hạ lệnh, phàm là gặp người tên Mạc Phàm đều gi ết chết.
Anh ta nghĩ thế nào cũng không ngờ Mạc Phàm ở ngay trước mặt anh ta, tay anh ta vụng trộm cho vào trong túi.
- Cậu thật sự là Mạc Phàm sao?
- Không sai, cho nên tôi không cần đưa cô gái này cho anh, cũng không cần bái sư, anh có thể đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Thực cho rằng hắn không biết cái gọi là bái sư của Vu Thần Giáo là gì sao, đơn giản là lấy danh nghĩa thu nhận đồ đệ, hấp dẫn đám người tới Vu Thần Sơn, trở thành tế phẩm cử hành Tế Tự.
Đệ tử Vu Thần Giáo này dụ dỗ hắn vào núi bái sư, đã không cần thiết phải sống sót.
Vậy mà còn giở trò, lại càng chết không luyến tiếc, thực cho rằng hành động mờ ám có thể tránh thoát mắt hắn sao?
Mạc Phàm vừa nói xong.
“Rắc” một tiếng, đầu người đàn ông này xoay 180 độ ở trên tay Tần Kiệt.
Người đàn ông liếc mắt nhìn sau lưng mình một cái, vẻ mặt vốn sửng sốt, sau đó thân thể ngã xuống đất như bùn nhão, một ngọc phù rơi từ trong túi anh ta ra.
Mạc Phàm nhặt ngọc phù kia lên, nhướn mày.
Ngọc phù truyền tin sao?
Loại ngọc phù này là một pháp khí truyền tin rất bình thường ở Tu Chân giới, chỉ cần bóp nát, tất cả những người cầm loại ngọc phù này đều có thể phát hiện.
Không ngờ Vu Thần Giáo còn có loại ngọc phù này.
Ở Hoàng gia không có thứ này, xem ra Vu Thần Giáo khó đối phó hơn Hoàng gia nhiều.
Hắn cất ngọc phù đi, không chỉ không lo lắng, trái lại càng chờ mong.
Khi đối phó với Hoàng gia, hắn chuẩn bị tất cả, nhưng không cần gắng sức, không biết Vu Thần Giáo này có thể khiến hắn kinh ngạc vui mừng hay không?
- Chúng ta đi thôi!
Hắn chưa đi được hai bước, giọng nói của người phụ nữ kia truyền từ phía sau đến.
- Mạc Phàm tiểu tiên sinh, cậu không thể lên núi.