Mọi người nhìn khí binh gần như dán lên da trước người, cơ thể không ngừng run rẩy.
Chỉ cần tới cảnh giới Kim Đan, đều có thể ngưng tụ khí binh.
Nhưng trong bọn họ có không ít tu sĩ cảnh giới Kim Đan, chỉ sợ cộng lại cũng không có biện pháp ngưng tụ ra được nhiều khí binh như vậy, còn là loại khí binh ngưng như thực chất.
Trên loại khí binh này đều có phù văn, gần như tương đương với một thanh pháp khí.
- Người thanh niên này thật mạnh.
Có người nuốt nước bọt nghĩ thầm.
Nam tử tóc dài và mấy người ra tay với Mạc Phàm lại càng yên lặng như ve mùa đông, không dám thở mạnh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán và sau lưng bọn họ xuống, bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Những người khác muốn ra tay còn chưa kịp, bọn họ vì phó bài nhị cấp mà ra tay với Mạc Phàm.
Hiện giờ chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, bọn họ sẽ bị khí binh của Mạc Phàm đâm thành ong vò vẽ.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, sắc mặt anh ta thay đổi, bước chân nâng lên không trung mà vẫn chưa hạ xuống.
Anh ta biết Mạc Phàm không đơn giản, nhưng không ngờ lại không đơn giản tới vậy, anh ta xem như là mạnh trong Kim Đan đỉnh phong, nhưng không bằng một phần mười Mạc Phàm.
Anh ta càng kinh ngạc chính là, Mạc Phàm lại muốn giết anh ta.
Nếu anh ta dám hạ chân xuống, anh ta không nghi ngờ mình sẽ nổ tung.
- Liễu thúc, ngươi còn thất thần làm gì, không nhanh bắt tên tiểu tử này đi?
Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng hỏi.
Anh ta không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng tôi tớ của anh ta là tu sĩ Nguyên Anh, cao hơn Mạc Phàm không chỉ một đại cảnh giới, đủ để đối phó.
Tu sĩ Nguyên Anh kia do dự một lát, thực lực thuộc về tu sĩ Nguyên Anh tuôn ra mãnh liệt.
Dưới lực lượng của Nguyên Anh kỳ, khí binh hình kiếm lần lượt vỡ nát.
Chỉ trong phút chốc, khí binh không còn một cái.
“Keng” một tiếng, tu sĩ Nguyên Anh kỳ rút một thanh trường kiếm ra.
Thanh trường kiếm này vừa ra, khí binh bị chấn nát được trường kiếm hấp thu, trường kiếm phát ra âm thanh “ong ong” đâm về phía Mạc Phàm.
Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng dưới kiếm thế cường đại, mọi người không chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, cả người cũng lập tức như tấm bèo nhỏ bé, chỉ một ý niệm trong đầu cũng cắn nát bọn họ dễ dàng.
Nhưng một kiếm như vậy còn chưa đâm trúng Mạc Phàm đã dừng lại.
Một tay Mạc Phàm nâng lên, phù văn sáng lên, những phù văn này nhanh chóng xoay tròn, trong vòng xoáy, một thanh trường kiếm do phù văn tạo thành xuất hiện, thân kiếm tăng vọt.
Kiếm thế do tu sĩ Nguyên Anh bố trí mà thành như giấy dán dưới kiếm của Mạc Phàm, bị trường kiếm phù văn chọc thủng, cắn nát dễ dàng.
Kiếm thế cường đại biến mất không còn lại gì.
Mũi kiếm sắc bén chỉ về phía yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh, huyết châu chảy từ yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh xuống.
- Sổ sách của ngươi chủ nhân ngươi ôm thay cho, nếu ngươi không muốn mạng, ta cũng có thể giết ngươi.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Giọng điệu nói chuyện giống như có nên giết một con gà hay không.
Vẻ mặt tu sĩ Nguyên Anh kia ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng, buông trường kiếm trong tay ra thì không phải, không chỉ vào Mạc Phàm cũng không phải.
Theo Mạc Phàm kích nổ Âm Dương Hỏa Chú hai lần, ông ta chắc chắn Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan mạnh hơn ông ta.
Nếu không sao có thể khống chế hỏa chú mà ông ta hạ dễ dàng?
Nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm khủng bố như vậy, một kiếm trên tay lại phá hủy được kiếm thế của ông ta.
Đây là do Mạc Phàm Kim Đan sơ kỳ bị thương, nếu Mạc Phàm đến Kim Đan đỉnh phong, cơ thể cũng ở trạng thái đỉnh phong, vậy chẳng phải Nguyên Anh đỉnh phong không phải là đối thủ của hắn sao?
Lúc tu sĩ Nguyên Anh xoắn xuýt, những người ở xung quanh bao gồm Mạnh Vô Kỳ trong đó cũng ngây ngẩn cả người.
- Ông trời của ta, sao lại có chuyện này được?
Bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm còn chưa tính, vậy mà tu sĩ Nguyên Anh cũng một kiếm bại trận, thua dưới tay Mạc Phàm.
- Tiểu tử này là thiên tài của đại môn phái sao?
Có người ngầm hỏi.
Trong tình hình chung, tu sĩ Kim Đan bình thường không phải đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng đệ tử của đại tông môn tu luyện công pháp cao nhất, sử dụng thiên tài địa bảo cấp cao, trong tay đều là pháp bảo thượng phẩm, thậm chí là linh khí, lấy cảnh giới Kim Đan đối phó tu sĩ Nguyên Anh ở nơi nhỏ bé như bọn họ là chuyện rất bình thường.
Mạc Phàm có thể làm được chuyện này, rất có khả năng là loại người kia.
- Nếu là thiên tài của đại môn phái, sao không có lệnh bài, không phải đâu?
Phàm là đệ tử của đại môn phái đều có lệnh bài và phục sức riêng, nếu có những thứ này, chắc chắn Mạnh Vô Kỳ sẽ không nhân cơ hội lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm.
Mạc Phàm có thực lực như vậy, nhưng không thấy thứ chứng minh thân phận, vậy rất có khả năng…
- Tự ngươi không đưa ra được quyết định, vậy ta giúp ngươi.
Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, thân thể hắn nhoáng lên một cái tới bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh kia, nhanh như tia chớp, một quyền đánh về phía ngực tu sĩ Nguyên Anh.
Tu sĩ Nguyên Anh này không có thù, còn chưa tới tình hình phải giết chết.
“Bùm!” Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tu sĩ Nguyên Anh còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh bay ra ngoài.
Trên tường trong tửu lâu được thêm trận pháp, một đại động hình người xuất hiện.
Trong trấn nhỏ náo nhiệt là một vùng bối rối.
Lần này không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, có người mắt khẽ đảo, lùi ra xa Mạc Phàm hơn.
Một kiếm xé rách kiếm thế của tu sĩ Nguyên Anh, một quyền đánh tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan này đáng sợ tới mức nào mới làm được vậy?
Không chỉ bọn họ, Mạnh Vô Kỳ vẫn luôn bình tĩnh cũng ngây ngẩn cả người.
ế ể ể ố ồHộ vệ của anh ta, cao thủ Nguyên Anh kỳ, vậy mà cứ thế bị một tiểu tử vô danh tiểu tốt đánh bại rồi.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại tới Tinh Hỏa Trấn?
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày lạnh giọng nói.
- Ta sao? Là người của tinh cầu nhân gian tới, vì sao lại tới nơi này à, ta vốn định tới Bích Trần Tinh, không tính toán tới nơi này, chỉ là trong thông đạo truyền tống xuất hiện chút vấn đề, mới tới nơi này.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn vốn không cần phải giải thích, nhưng mà hắn muốn Mạnh Vô Kỳ chết một cách rõ ràng.
- Người ở tinh cầu nhân gian tới sao?
Mạnh Vô Kỳ vốn vui vẻ, sau đó sắc mặt khó coi hơn, giống như bị người ta tát mạnh trước mặt người khác.
Trong tình hình chung, người của tinh cầu nhân gian tới, bởi vì linh khí quá loãng, lấy bừa một người ở Tu Chân giới đều có thể nghiền áp người từ nhân gian tới.
Nhưng Mạc Phàm thì ngược lại.
Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ ở nhân gian, vậy mà đánh bại tu sĩ Nguyên Anh chỗ bọn họ.
Chuyện này như phái tông sư của môn phái võ đạo chính tông ra, bị một tiểu tử dã lộ đánh bại.
- Nếu là nhân gian tới, lại đi nhầm nơi, vậy ngươi phải biết ta là ai, ta là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, ngươi giết người của ta, còn ra tay với ta nữa, ngươi không muốn sống nữa sao?
Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng quát.
- Người, chỉ là một người chết, bây giờ ngươi có thể đi chết đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Mệnh kiếm trong tay hắn run lên, không do dự đâm về phía Mạnh Vô Kỳ.
Mạnh Vô Kỳ sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.
Anh ta đã nói thân phận của mình cho Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm còn dám giết anh ta.
Tiểu tử này?
Nhưng đúng lúc này, một dòng khí cường đại ngang trời mà tới, chỉ trong giây lát đã tới tửu lâu, một giọng nói uy áp cũng vang lên theo.
- Dừng tay!