Bài thơ này có tổng cộng 42 đoạn, 830 chữ.
Không ít người chỉ biết vài câu phía trước, đừng nói là đoạn còn lại, rất nhiều người ngay cả tên bài thơ cũng không biết.
- Ha ha, như vậy còn so tài làm gì, chuẩn bị giúp bạn học Lâm Đào dọn dẹp vệ sinh đi, đúng rồi, còn đứng tiết của tôi nữa.
Lưu Phong cười đắc ý nói.
Tuy ông ta là giáo viên ngữ văn, nhưng ông ta cũng không thuộc bài thơ này.
Đám Triệu Phi cũng cười theo, như nhìn thấy Mạc Phàm bị đè bẹp.
Bàn Tử chau mày, tâm tình chìm vào đáy cốc.
- Lần này xong đời rồi.
Biểu cảm của Mạc Phàm như thường, tuy bị Lâm Đào lật qua, nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn một cái.
Bài này sao, vậy là đủ rồi!
Bài thơ thứ hai là bài thơ cổ tên Quan Sơn Nguyệt, cả bài thơ chỉ có 40 chữ, Lâm Đào chỉ nhìn thoáng qua, không tới hai giây lại lật qua Kế tiếp trên cơ bản đều là bọn họ thấy Lâm Đào lật giấy.
Có người cũng muốn thử trí nhớ của mình, bọn họ mới nhìn một phần ba bài thơ, Lâm Đào đã lật sang trang.
Có một số người chỉ nhìn thấy tên bài thơ đã bị lật qua, lý do rất đơn giản.
"Cậu ta thuộc bài thơ này rồi"
Một đám người khiếp sợ hoàn toàn không nói ra lời, có một số người nhìn
Mạc Phàm đầy thương hại.
Thi đấu thuộc thơ như vậy, hoàn toàn là bị đè bẹp.
Theo bọn họ, trên cơ bản Mạc Phàm không có biện pháp nhìn được một bài thơ đầy đủ.
Đừng nói thuộc một một với Lâm Đào, nếu cậu ta có thể thuộc một hai bài thơ không thường gặp thì tính là cậu ta thắng, cậu ta cũng không có bất luận cơ hội thắng.
Lâm Đào lật một hơi đến trang 300, tốc độ này mới dừng lại.
Dù vậy xung quanh bất luận là học sinh hay Lưu Phong giáo viên ngữ văn hoàn toàn như đang nhìn đại thần đấu pháp. Nếu Lâm Đào thuộc hết những bài đã lật, vậy chuyện đó quá đáng sợ.
300 trang là 300 bài, mà thời gian chỉ mới gần 15 phút, không hổ nằm trong top 10 trong tỉnh.
Người bình thường căn bản không thể so là sánh, hoàn toàn là thiên tài gặp qua không quên trong tiểu thuyết hay trên TV.
Không ít người giơ ngón tay cái lên với Lâm Đào, một số người thì trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Cậu vẫn còn tiếp tục xem không?
Lâm Đào cảm thấy nhớ cũng tạm ổn rồi, không lật tiếp nữa, mỉm cười hỏi.
Những bài thơ này đủ để thắng Mạc Phàm, thậm chí nhiều như vậy cũng không có tác dụng, không cần thiết tiếp tục lãng phí thời gian.
Bạn học Mạc Phàm, cậu vẫn tiếp tục học thuộc sao, nếu không được tôi thấy
đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa.
Lưu Phong hỏi, vẻ mặt đắc ý.
Cậu không nhớ được nữa sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười hỏi. Lâm Đào nhíu mày, tuy anh ta có thể gặp qua là không quên được nhưng vẫn có giới hạn, anh ta nhớ được nhiều nhất là 50 bài, dù sao mấy bài trước đó có một số bài anh ta thuộc rồi. Nhưng vậy mà Mạc Phàm còn muốn học thuộc nữa?
Bạn học Mạc Phàm, cậu đùa giỡn gì thế, sao bạn học Lâm Đào có thể không
nhớ được nữa, em ấy chỉ quan tâm cảm nhận của cậu, không để cậu thua thảm như thế.
Lưu Phong nói một cách khinh thường.
Theo ý ông ta, Mạc Phàm chỉ biết nói khoác, chiêu thức như vậy ông ta thấy nhiều ở sòng bạc rồi, nói trắng ra là cầm một đống bài thối nát nhưng đùa chiến thuật tâm lý.
Nếu cậu muốn thuộc tiếp tôi phụng bồi đến cùng.
Sắc mặt Lâm Đào trầm xuống, cắn chặt răng tiếp tục ghi nhớ.
Anh ta muốn nhìn xem Mạc Phàm có thể giả bộ tới khi nào.
Dù sao Mạc Phàm giả bộ càng lâu, sẽ rơi càng thảm.
- Được lắm, trước đó là cậu lật rồi, phía sau để tôi lật cho, tốt nhất cậu nhìn nhanh một chút.
Mạc Phàm bình tĩnh nói, cầm lấy tập thơ nhanh chóng lật trang.
Cho dù là thơ dài thơ ngắn đều qua một giây, tốc độ lật còn nhanh hơn Lâm Đào
nhiều.
Lúc này sắc mặt đám Lưu Phong, Triệu Phi thay đổi.
- - Tiểu từ này thật sự nhanh như vậy sao?
Sắc mặt Lâm Đào cũng hơi đổi, tiểu tử này lật nhanh như vậy, ngắn anh ta còn có thể nhớ một phen, nhưng dài nhãn lực của anh ta bắt đầu không theo kịp, không nhìn xong hết cả bài thơ, càng đừng nói đến chuyện ghi nhớ chúng.
Anh ta đều không nhớ được, Mạc Phàm này có thể nhớ sao?
Chẳng lẽ Mạc Phàm là đại sư trí nhớ, ý niệm này chợt lóe qua.
Đại sư trí nhớ nổi tiếng ở Hoa Hạ anh ta từng gặp rồi, không có ai là Mạc Phàm.
Vậy chỉ có một loại khả năng, con mẹ nó Mạc Phàm đang đùa anh ta.
Sau 6 phút, Mạc Phàm nhìn bài thơ cuối cùng, Tào Tháo Quan Thương Hải, hắn khép cả tập thơ lại.
- Bạn học Mạc Phàm, cậu lật trang rất nhanh đó, bắt đầu từ cậu trước đi. Lưu Phương thấy nhớ thơ kết thúc, ông ta lấy tập thơ âm dương quái khí nói.
- Vì sao không phải là Lâm Đào bắt đầu trước? Bàn Tử bất mãn nói.
Người nào bắt đầu trước, khả năng thua sẽ là người đó.
- Bởi vì tôi cảm thấy bạn học Mạc Phàm có khả năng không thuộc bài thơ đầu tiên.
Lưu Phong cười híp mắt nói.
Những học sinh xung quanh cũng cười theo, tất cả đều không có ý tốt. Mạc Phàm không để ý đến Lưu Phong, nhìn về phía Lâm Đào.
- Không phải cậu thích chơi độ khó cao
sao, không bằng như vậy đi, cậu nói ra
một số, tôi đọc thuộc bài thơ đó, tôi nói ra một số, cậu đọc, thế nào?
Trái lại hắn không ngại nhớ toàn bộ 600 bài thơ. Nhưng nếu Lâm Đào thích chơi độ khó cao, hắn sẽ thêm độ khó cao nữa. Lâm Đào nhíu mày, không giận trái lại rất vui, chơi độ khó với anh ta sao, không phải Mạc Phàm này tự tìm đường chết à?
- Bài thứ nhất đi.
Bài thơ này anh ta trực tiếp lật qua nếu trước đó Mạc Phàm không thuộc, ngay cả tên bài thơ cũng không đọc được.
Cho dù biết tên, Mạc Phàm đọc tối đa bốn câu là không tệ rồi. Mạc Phàm cười đọc bài thơ này. Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã định, kết phát thụ trường sinh. Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình. Cửu
thập lục thánh quân, phù vân quải không danh...
Vừa mới đọc những người khác không có cảm giác gì, càng về sau không ít người mở to mắt, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Lưu Phong.
Một bài thơ 830 chữ, Mạc Phàm đọc thuộc không sai một chữ nào. Lúc này cả phòng học, bao gồm Bàn Tử ở bên trong đều sợ ngây người.
Chẳng lẽ Mạc Phàm thuộc bài thơ này từ trước, hay là Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua liền ghi nhớ. Ngay cả Lâm Đào cũng nhíu mày, nhất
định là Mạc Phàm thuộc bài thơ này.
Lông mày Bàn Tử nhíu lại, đôi mắt thì khẽ đảo, chẳng lẽ Mạc Phàm ngoại trừ
giỏi võ còn là học bá? Anh ta nhìn thoáng qua tiền trên bàn, trong lòng vui vẻ, các người chuẩn bị ăn gió tây bắc đi.
- Cậu nói đi, tôi đọc.
Lâm Đào ra vẻ trấn định nói.
Một bài thơ mà thôi, căn bản không đáng nhắc đến. - Vậy thì bài 500 đi.
Mạc Phàm nói.
- Bài 500 sao?
Sắc mặt Lâm Đào trầm xuống, 300 bài sau anh ta không nhớ được bao nhiêu.
Lưu Phong thấy sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, vội vàng xen miệng vào. Bạn học Mạc Phàm, cậu nhìn có vẻ thành thật nhưng không ngờ âm hiểm như thế, 300 bài sau cậu lật nhanh như thế, có bản lĩnh cậu đọc bài 568 đi?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười khinh thường.
- Bài 568, biệt trừ, u Dương Tu, hoa quang nùng lạn liễu khinh minh, chước tửu hoa tiền tống ngã hành. Ngã diệc thả như thường nhật túy, mạc giáo huyền quản tác ly thanh, hẳn là không sai chứ?
Lưu Phong vội vàng mở trang đó, một đám người lại sửng sốt.
Ánh mắt bọn họ nhìn Mạc Phàm giống như nhìn quái vật.
Bài thơ thứ nhất có thể nói là trùng hợp, có khả năng Mạc Phàm học thuộc trước
đó rồi.
Nhưng bài thơ thứ hai Mạc Phàm cũng thuộc lòng.
Cho dù từng thuộc cũng không thể nhớ rõ vị trí như thế?
- Không có khả năng, bài thứ 39.
Lưu Phong khó có thể tin nói.
Mạc Phàm cười lắc đầu, dựa theo số mà Lưu Phong chọn, một hơi đọc hơn mười
bài thơ, mỗi một bài thơ đều không thiếu một chữ.
Bài thứ 600.
Lưu Phong cắn răng không cam lòng nói.
- Quan Thương Hải, Tào Tháo, đông lâm kiệt thạch, dĩ quan thương hải... Cả bài thơ hành văn liền mạch lưu loát, không ngập ngừng chút nào.
Trong thanh, người.
phòng học không có một chút âm ngay cả Bàn Tử cũng sợ ngây 600 bài thơ cổ, thật sự đã đọc qua không Đọc quên được sao?
xong về là bài thơ này, hắn bình tĩnh nhìn phía Lâm Đào.
- Tôi đã thuộc 600 bài thơ này rồi, còn cần tiếp tục so nữa không?