Phương Văn Viễn nheo mắt, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng lạnh.
Hư Không Chi Lô là bảng hiệu của Thần Nông Tông, ít có người biết, Liệt Hỏa Tinh là tinh vực thuộc Thần Nông Tông, tất nhiên ông ta nhận ra.
Ở Tu Chân giới, học trộm công pháp của người khác là tối kỵ.
Cho dù Thần Nông Tông là tông phái chính đạo, cũng sẽ bị phế bỏ tu vi.
Đổi lại là Ma Môn, hồn phi phách tán cũng có khả năng.
- Không chỉ Hư Không Chi Lô, là Bách Thảo Vạn Vật Lô trong Hư Không Chi Lô, Hư Không Chi Lô này không học trộm được, chỉ có đệ tử thân truyền mới học được.
Nam Cung Ly hít một hơi khí lạnh nói.
Hư Không Chi Lô có rất nhiều chủng loại, ông ta từng thấy Hư Không Chi Lô của tông chủ Thần Nông Tông, cho nên lúc này mới nhận ra.
- Tiểu tử, sư phụ của ngươi ở Hạ giới là người của Thần Nông Tông, còn không phải là người bình thường.
Nam Cung Ly liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, nói.
Ông ta từng gặp không ít tu sĩ Hạ giới, tuy có thiên tài yêu nghiệt, nhưng so với thiên tài ở Tu Chân giới vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Những người này đều phải tôi luyện một thời gian dài ở Tu Chân giới, mới hậu tích bạc phát, nhất minh kinh thiên.
Mạc Phàm thì ngoại lệ, tu vi trên người không kém thiên tài ở Tu Chân giới, trên người còn ẩn giấu cơ duyên và bí mật nhiều tới mức ông ta không thể nhìn thấu.
Nếu là vị đại sư ở Thần Nông Tông truyền vào từ Hạ giới, vậy thì giải thích dễ dàng rồi.
Tuy Thần Nông Tông là y tiên, tu sĩ dưới Nguyên Anh không thiện chiến, một khi tới Hóa Thần kỳ thì thực lực không thể xem thường, thậm chí còn lợi hại hơn phần lớn tu sĩ Hóa Thần ở môn phái khác.
Dù sao đến cảnh giới Hóa Thần, thì tiếp xúc với liễu đạo.
Diễn Thiên Thần Quyết của Thần Nông Tông, niệm pháp thần hồn đứng đầu Tu Chân giới, một khi tu luyện thành công, sẽ hiểu đạo lý hơn những tu sĩ khác, tất nhiên cũng càng mạnh hơn.
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Sư phụ của ngươi tên là gì?
Nam Cung Ly hỏi tiếp.
- Vô Nguyên đạo nhân, ngươi từng nghe nói tới chưa?
Mạc Phàm không giấu diếm, nói.
- Vô Nguyên đạo nhân?
Đám Nam Cung Ly nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lát thì đều lắc đầu.
Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông bọn họ đều biết, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói tới Vô Nguyên đạo nhân.
Tuy chưa từng nghe nói tới, nhưng ánh mắt Nam Cung Ly nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.
Vừa vào Thần Nông Tông, sẽ có tên dựa theo bối phận.
Thế hệ với Vô Cực đạo nhân kia, có thêm chữ Vô trong tên, hiện giờ đã không còn mấy người.
Ngoại trừ Vô Cực đạo nhân ra, những người khác rất ít khi lộ diện.
Phía dưới chữ lót “Vô”, đó là chữ “Bất”.
Sư phụ của Mạc Phàm là Vô Nguyên đạo nhân, phần lớn là người có cùng bối phận với Vô Cực đạo nhân, cũng là người có chữ lót là “Bất”.
- Nếu Tiểu Phàm ca ca là đồ đệ của Vô Nguyên tiền bối, chẳng phải có thể trực tiếp đến Thần Nông Tông nhận tổ quy tông sao?
Nam Cung Thanh tò mò nói.
- Nhận tổ quy tông, trái lại con nghĩ đơn giản thật, hàng năm có không biết bao nhiêu người giả mạo đệ tử của Thần Nông Tông, tiểu tử này còn thông minh, thông qua hải tuyển của Thần Nông Tông để tiến vào Thần Nông Tông, không tuyên bố với bên ngoài, nếu cậu ta dám nói với bên ngoài mình là đồ đệ của Vô Nguyên đạo nhân của Thần Nông Tông, chắc là đã bị đệ tử của Thần Nông Tông phế tu vi, ném ra ngoài rồi.
Nam Cung Ly lắc đầu nói.
Sư phụ của Mạc Phàm là người có bối phận, cho dù có tín vật trong người, cũng cần gặp Vô Cực đạo nhân mới có khả năng nhận tổ quy tông.
Nhưng Vô Cực đạo nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cho dù là đệ tử thân truyền của ông ta một năm cũng chưa chắc gặp được một lần.
- Ngoại trừ quay về Thần Nông Tông, ta còn muốn gặp một người ở Đại Bỉ trăm năm.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.
- Người nào?
- Long Ngạo Thiên.
Mạc Phàm nói thẳng.
- Long Ngạo Thiên?
Nghe thấy ba chữ này, đám Nam Cung Ly lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.
- Là đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông đánh bại đường ca ta trên Tiểu Bỉ mười năm sao?
Nam Cung Thanh nhíu mày hỏi.
Cô thấy cái tên này rất quen, nhưng không rõ lắm rốt cuộc là ai.
- Chính là cậu ta.
Nam Cung Ly nhìn chằm chằm Mạc Phàm, gật đầu nói.
Ông ta mới xem trọng Mạc Phàm một chút, bây giờ ánh mắt lại lạnh xuống.
Lúc Mạc Phàm không gây chuyện tuyệt đối là thanh niên như Phật, nhưng mới mở miệng lại vô cùng ngông cuồng.
Long Ngạo Thiên là thiên tài rất có danh vọng ở Ngạo Nhật Sơn Tông gần đây, Thái Dương Thần Thể đã đại thành, ngay cả yêu nghiệt Nam Cung gia bọn họ cũng không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên, càng không nói tới Mạc Phàm còn yếu hơn thiên tài nhà bọn họ nhiều.
Thực lực của Mạc Phàm khôi phục được chút, nhưng chênh lệch vẫn rất lớn.
Ngoài ra tu vi của Mạc Phàm kém Long Ngạo Thiên không chỉ một chút hai chút.
Nghe nói Long Ngạo Thiên đang bế quan, đợi anh ta đi ra, hẳn là chưa tới cảnh giới Hóa Thần, bởi vì Đại Bỉ chỉ cho phép đệ tử Nguyên Anh tham gia, nhưng nửa bước tới Hóa Thần là chắc chắn.
Uy lực nửa bước Hóa Thần, giết Mạc Phàm không có chút vấn đề.
- Chẳng trách tiểu tử ngươi cố ý để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú, chắc chắn ngươi và Long Ngạo Thiên có thâm cừu đại hận?
Nam Cung Ly tức giận nói.
Mạc Phàm để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú, không phải là muốn chết, mà muốn dụ người của Ngạo Nhật Sơn Tông tới, sau đó giết chết.
Có thể làm như vậy, tuyệt đối là có cừu hận không nhỏ.
- Chuyện này không liên quan tới lão gia tử, bây giờ theo như lời ta nói, hẳn là đủ chứng minh Đạo Tuyệt trong tay ta là thật rồi đúng không?
Mạc Phàm cất Hư Không Chi Lô đi, nói.
Tuy hắn chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng kiếp trước ngay cả Võ Đế Quân Mạc Tà tới Đại Thừa đều tìm hắn tăng tu vi, giúp Nam Cung Ly từ Hóa Thần tới Hợp Thể, đối với hắn mà nói không khác gì ăn kẹo.
ầ ắ ắ ể ể ắ ố ốKhông chỉ Nam Cung Ly, chỉ cần Phương Văn Viễn giúp hắn đủ, hắn cũng có thể giúp Phương Văn Viễn tăng tới Hợp Thể kỳ, chỉ là hắn không muốn tốn thời gian mà thôi.
Nam Cung Ly nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay Mạc Phàm.
Vừa rồi ông ta không tin chút nào, thứ như Đạo Tuyệt, cho dù trên người Mạc Phàm có Tạo Hóa Ấn, cũng không nên có trong tay cậu ta.
Bởi vì Đạo Tuyệt huyền ảo, chỉ có người tiếp xúc với đạo mới có thể lấy ra.
Nhưng Mạc Phàm là đệ tử của cao nhân ở Thần Nông Tông, vậy thì khác rồi.
- Ta sẽ nhận lấy Đạo Tuyệt này, nể mặt Tiểu Thanh nhà ta, mặc kệ thắng hay thua, ta đều tới Thanh Khâu dẫn người ngươi nói tới.
Nam Cung Ly do dự một lát, rồi cầm lấy ngọc giản trong tay Mạc Phàm.
- Đa tạ lão gia tử.
Nam Cung Ly hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Văn Viễn và chú cháu Mạnh Hữu Vi.
- Chuyện hôm nay chỉ có mấy người chúng ta biết, nếu truyền ra ngoài, đừng trách ta không khách sáo, nếu không còn chuyện gì thì nhanh rời đi.
Mạc Phàm cho ông ta Đạo Tuyệt là chuyện không nhỏ, ông ta chỉ truyền lời cho Mạc Phàm thì quá đơn giản.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, sẽ khiến Mạc Phàm càng nguy hiểm hơn, ông ta lấy được ưu đãi tất nhiên phải làm vài chuyện.
- Yên tâm đi, nếu ta nói ra nửa chữ, sẽ hồn phi phách tán.
Phương Văn Viễn lắc đầu nói.
Chú cháu Mạnh Hữu Vi cũng thề theo, mấy người đang định rời khỏi phòng Mạc Phàm.
- Mạnh thành chủ, xin dừng bước, ta có một số việc muốn hỏi.
Mạc Phàm vội vàng nói.