Trên Hoa Sơn, đám Chu Hiệt, Bạch Tử Hàn đứng giữa đài chiến đấu bạch ngọc, tám thế lực đứng ở tám phương.
Tông môn ẩn thế, hội ngũ lão và một số người quan sát chiến đấu phân bố ở bốn phía, hoặc tiếp tục dùng pháp khí đứng trong đám mây, hay giẫm lên trên đám mây.
Cho dù là ở trên đài chiến đấu, hay là ở bên ngoài, không một ai là hạng người vô danh.
Chỉ cần hơi nhìn kỹ một lát, có thể phát hiện một số người danh chấn bát phương đã lâu không xuất hiện.
Thế trận lớn trước nay chưa từng có, bầu không khí cũng áp lực không giống bình thường.
Không ít người ở xung quanh không tự chủ được ngừng thở, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm trên đài chiến đấu bạch ngọc.
- Chúng tôi đến rồi, Mạc Phàm đâu?
Trên đỉnh Kim Tự Tháp trôi nổi trong không trung, giọng Pháp Thần Horus lanh lảnh hỏi.
Ông ta đeo mặt nạ hoàng kim, mặc trường bào Pharaoh Ai Cập cổ đủ màu sắc, cầm một quyền trượng hoàng kim hình rắn cao cỡ một người trong tay, giống như thần linh phụ trách thẩm phán trong bích họa Ai Cập.
- Sư phụ tôi sẽ lập tức tới ngay.
Vẻ mặt Chu Hiệt lãnh khốc, mở miệng nói.
- Một hậu bối lại khiến nhiều người đợi mình cậu ta như vậy, đúng là kiêu ngạo.
Trong mắt Horus lóe sáng sắc bén, cao giọng nói.
Ông ta mới mở miệng, một đạo lôi đình đánh xuống, trên bầu trời lập tức bị mây đen che khuất, giống như trời phẫn nộ.
Xung quanh, vẻ mặt không ít người thay đổi, trong chớp mắt ánh mắt nhìn Horus kỳ lạ hơn nhiều.
Pháp Thần Horus, một vị Pharaoh cuối cùng ở Ai Cập 400 năm trước, pháp thuật vô cùng mạnh, có được lực lượng khống chế bão cát và động vật.
Lúc thọ nguyên của ông ta sắp hết, ông ta quyết định đi vào trong Vô Tẫn Hắc Dạ ở Đế Vương Hạp Cốc, dung hợp với thần cách mà thần linh để lại.
Lúc Horus xuất hiện, nước sông Nile dâng cao, sa mạc nhấc lên từng đợt hắc phong bạo trăm năm chưa từng xảy ra, rắn hổ mang và bò cạp ở trong sa mạc đều chạy về phía Đế Vương Hạp Cốc, Horus khống chế Kim Tự Tháp từ trong Vô Tẫn Hắc Dạ ra.
Sự xuất hiện của ông ta dẫn tới độc lập của Ai Cập, hơn nữa sau đó vài chục năm đến bây giờ, không ít đại thế lực đều biết ở trong Vô Tẫn Hắc Dạ Ai Cập, có một thần linh thủ hộ Ai Cập, giống như tông môn ẩn thế Hoa Hạ.
Không giống với tông môn ẩn thế Hoa Hạ, nếu trên Địa Cầu có thần linh, vậy chính là Horus.
Đám Chu Hiệt nhíu mày, trong mắt xuất hiện vẻ giận dữ.
- Sư phụ tôi là hậu bối, nhưng ông là người sống mấy trăm năm, lại cùng đối phó một hậu bối như sư phụ tôi, mấy người có bản lĩnh thật.
Tần Kiệt nói.
- Hửm?
Tần Kiệt vừa mới nói xong, không chỉ Pháp Thần Horus, đám Phượng Hoàng cũng nhíu mày theo.
Nhất là Pháp Thần Horus, trước mắt ông ta sáng lên.
Ông ta không quan tâm đám Tần Kiệt, trái lại nhìn về phía đám Hiên Viên Vô Kỳ của hội ngũ lão cách đó không xa.
- Hiên Viên Vô Kỳ, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ông, cùng thông qua Truyền Tống Môn tới nơi này, nhưng tên tiểu tử Mạc Phàm không ở đây, chúng tôi ra tay với mấy người của Mạc gia, hẳn là các ông không ngăn cản đúng không?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đám Hiên Viên Vô Kỳ.
Đám Hiên Viên Vô Kỳ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ do dự.
- Chỉ cần ở trong phạm vi đài chiến đấu, chúng tôi sẽ không ngăn cản.
Viên Viên Vô Kỳ nói.
- Được lắm, tôi sẽ không bắt nạt các cậu, nếu trong vòng một phút Mạc Phàm tới đây, các cậu có thể bình yên vô sự, nếu cậu ta không tới, tôi sẽ giết một người trong số mấy cậu, nếu một phút sau cậu ta vẫn không tới, tôi lại giết một người nữa, đợi chín người chết hết, cậu ta vẫn chưa tới, tôi sẽ giết một người thân của mấy cậu thông qua linh hồn mấy cậu.
Horus vươn tay ra điểm lên không trung, một chiếc đồng hồ cát xuất hiện trong không trung.
Một đám tiểu bối vốn uy hiếp bọn họ, ở trong này có nhiều người như thế mà dám nói chuyện với bọn họ như vậy, nếu không trừng phạt, sao có thể lập uy trước mặt toàn thế giới?
Ngoài ra khí tức trên người đám Tần Kiệt đã ngưng thực, cho dù là người có thiên phú trác tuyệt như ông ta, ở tuổi này cũng không đến được cảnh giới đó, nếu đối phó với Mạc Phàm, vaajya không thể để lại những người này.
Nếu không sau này sẽ là uy hiếp đối với bọn họ.
Xung quanh có không ít người chau mày, trên mặt lộ vẻ bất mãn.
Trong số tám thế lực tiến vào Hoa Hạ, Mạc Phàm không có một chút liên quan tới Pháp Thần Horus, phần lớn là Pháp Thần Horus thấy Mạc Phàm quá cường đại, không muốn thành mối nguy cho ông ta, lúc này ông ta mới ra tay đối phó Mạc Phàm.
Cây cao vượt rừng bị gió quật, chuyện này còn chưa tính, vậy mà Horus còn ra tay với đám Tần Kiệt.
Bất mãn thì bất mãn, nhưng không ai mở miệng ngăn cản.
Những lời Horus nói không chỉ đại biểu cho ông ta, cũng đại biểu cho ý của tám người khác.
Ngay cả hội ngũ lão đều không ngăn cản, bọn họ lại càng không có năng lực ra mặt.
- Ông!
Tần Kiệt nghiến răng, một tay đặt lên trên kiếm.
- Kiệt thiếu, đừng để ý đến ông ta, đợi Mạc tiên sinh tới đây, tất nhiên sẽ thu thập ông ta.
A Hào đè tay Tần Kiệt lại, lạnh lùng liếc Horus một cái nói.
Đợi một phút thì một phút, nếu ra tay một phút cũng không có.
- Mấy người không muốn mình chết cũng được, chỉ cần mấy người gi ết chết một người trong đó, trước khi Mạc Phàm tới tôi sẽ không ra tay, là mặc cho số phận hay giế t chết người khác, mấy người tự mình chọn đi.
Trong mắt Horus hiện lên tàn nhẫn, nói.
Ông ta vừa nói xong, Sphinx thú bay quanh ông ta bay về phía đám Tần Kiệt.
Đôi cánh vĩ đại mở ra, cơ thể như có thể che lấp mặt trời bay đến giữa đài chiến đấu bạch ngọc, gió như bão nhấc lên.
Sắc mặt mọi người ở đây lại thay đổi.
Đám tông môn ẩn thế và Phượng Hoàng thì cười, Mạc Phàm chưa tới, thu thập đám người Mạc gia trước cũng không tệ.
Sắc mặt đám Tần Kiệt lập tức âm trầm như nước, thực lực của bọn họ mạnh hơn trước không ít.
Nếu đám Horus ra tay, bọn họ không có cơ hội phản kháng.Có khả năng không đợi được tới lúc Mạc Phàm tới, bọn họ đã bị giết sạch.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải tàn sát lẫn nhau?
- Nếu ông muốn ly gián chúng tôi, thì tỉnh lại đi, muốn giết chúng tôi thì cứ tới đây.
A Hào nắm chặt tay nói.
- Không ai ra tay, được lắm, giết cả đám quá phiền phức, phế tu vi của các người trước thì hơn.
Horus nhíu mày nói.
Tiếng sư tử rống như sấm minh vang lên, bỗng nhiên lôi điện xung quanh Sphinx lượn vòng quanh đám Tần Kiệt ở trên không mãnh liệt hơn, cánh nó giang rộng ra.
Bầu trời đen lại hoàn toàn, chỉ có một đạo lôi điện màu đen từ trên trời giáng xuống, giống như diệt thế đánh về phía đám Chu Hiệt, khí tức hủy thiên diệt địa lập tức đánh xuống.
Chỉ trong chớp mắt linh khí trong cơ thể đám Chu Hiệt bị đè ép căn bản không thể thuyên chuyển, đừng nói tới phản kháng, bóng ma tử vong hàng lâm trên đỉnh đầu mọi người.
Lúc lôi điện màu đen sắp đánh xuống đỉnh đầu đám Chu Hiệt, bỗng nhiên bạch quang trên đài chiến đấu bạch ngọc sáng lên, một trận pháp hình tròn dâng lên dưới chân đám Chu Hiệt, trôi nổi trên đỉnh đầu bọn họ.
Lôi điện màu đen rơi lên trên trận pháp, giống như tảng đá rơi vào trong nước, nổi lên một vùng gợn sóng liền biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, khí tức cường đại khác khiến tim người ta đập nhanh như thủy triều nhanh chóng tuôn tới.