Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này vừa vang lên, thân thể người đàn ông vu tộc run run, chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm.  

Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy người nói chuyện là một đứa bé, còn là người ngoại tộc, lông mày anh ta lập tức giãn ra, lộ ra hung quang.  

Anh ta nghe nói cô gái kia là mỹ nữ xinh đẹp nhất ở Ma Ưng Lĩnh, tên là Vu Nhã, cô gái này không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, nghe nói giọng hát của cô ngay cả thần ưng của Ma Ưng Lĩnh nghe xong cũng mê mẩn.  

Bọn họ phụng mệnh của Vu Thần Giáo, bắt cô gái này về hầu hạ thiếu vu chủ bọn họ.  

Bắt vài lần, không dễ dàng gì mới tóm được vị mỹ nữ này, đang chuẩn bị trước khi đưa đến thánh địa, để tay sướng một lúc, ai biết lại bị tiểu tử này quấy rầy.  

Nếu không vì tiểu tử này, anh ta đã chạm vào được ngực cô gái.  

- Tiểu tử, cậu nói cái gì?  

- Tôi nói anh thu tay lại, sau đó anh có thể cút.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Người đàn ông vu tộc nhíu mày, không ngờ đứa bé ngoại tộc này lại lớn mật đến thế, chậm trễ anh ta làm việc không nói, còn dám nói chuyện với anh ta như vậy.  

Tuy ngọn núi này không phải là núi của Vu Thần Giáo, nhưng hơn phân nửa đều là tín đồ của Vu Thần Giáo bọn họ, chỉ cần một câu của anh ta, sẽ có vài trăm người xuất hiện giúp thu thập tiểu tử này.  

- Tiểu tử, cậu biết chúng tôi là ai không?  

- Rất quan trọng sao?  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Nói cho cậu biết, tiểu tử, chúng tôi là người của Vu Thần Giáo, thấy không, đây là dấu hiệu của Vu Thần Giáo.  

Người đàn ông chỉ chữ “Vu” màu đỏ ở ngực mình, trên mặt đều là tự hào.  

- Tôi thấy hai người còn trẻ, còn không hiểu chuyện, giao toàn bộ đồ đáng giá trên người mình ra đây, sau đó tự mình nhảy xuống sông đi.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu.  

Thấy hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, còn bảo hắn đi nhảy sông, đúng là đủ nhân từ.  

- Ý của anh là các anh không chịu thả người phụ nữ này?  

- Thả sao?  

Người đàn ông chớp mắt, trong con người lộ ra tàn nhẫn, anh ta liếc mắt ra hiệu với người đàn ông khác.  

Tiểu tử ngoại tộc không biết trời cao đất rộng này, dám chậm trễ chuyện tốt của hắn, sao có thể bỏ qua dễ dàng?  

Người đàn ông khác cười, lấy một quả màu đỏ tươi từ trong túi áo ra, quả này đỏ tươi như anh đào, nhưng to hơn một chút.  

- Vu Thần Giáo chúng tôi chưa bao giờ làm người khác khó xử, chúng tôi thả tiểu tiện nhân này cũng được, nhưng cậu phải đồng ý ăn quả này.  

Người phụ nữ thấy quả hai người đàn ông lấy ra, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức thay đổi, vội vàng nhắc nhở:  

- Cậu đừng bị bọn họ lừa, trái cây này không ăn được đâu.  

Quả này tên là Phong Nguyệt Quả, nói là quả, thực ra là do con người dùng nhiều dược vật trộn lẫn với nhau chế thành.  

Một chút Phong Nguyệt Quả có tác dụng thúc giục tình cảm hai người, nếu tình cảm nam nữ vu tộc bọn họ phai nhạt, sẽ dùng một chút thứ này.  

Nhưng nếu ăn hết, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.  

ổ ốLúc trước có một họa sĩ trẻ tuổi từ nơi khác tới vẽ, thích một chị em tốt của cô.  

Chị em tốt của cô thấy họa sĩ này có tri thức hiểu lễ nghĩa, hào hoa phong nhã, cũng nảy sinh tình cảm.  

Kết quả chuyện này bị một đệ tử Vu Thần Giáo có ý với chị em tốt của cô biết được, đệ tử kia tìm đến người họa sĩ này, lừa gạt anh ta ăn Phong Nguyệt Quả vào.  

Đợi họa sĩ ăn Phong Nguyệt Quả xong, anh ta liền trói họa sĩ đó trên một tảng đá, khóa ở trong một gian phòng, còn uy hiếp những người khác không được lại gần.  

Kết quả họa sĩ này như dã thú phát cuồng kêu cả một đêm.  

Ngày hôm sau khi mở cửa ra, cả hạ thể của họa sĩ đều là huyết nhục mơ hồ, máu chảy đầy phòng, không chỉ thành thái giám, không lâu sau liền điên rồi.  

Nếu Mạc Phàm ăn quả này vào, chắc chắn sẽ giống như họa sĩ kia.  

- Tiện nhân ăn cây táo rào cây sung, cô vẫn nên lo cho chính mình trước, dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, không có trái cây ngon để ăn đâu.  

Người đàn ông lạnh lùng liếc cô gái một cái, hung dữ nói.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua chữ “Vu” ở ngực người đàn ông, nhìn thoáng qua quả màu đỏ tươi, cười lạnh lùng.  

- Nếu tôi ăn quả này, các anh sẽ thả người chứ?  

Hai người đàn ông vu tộc nhướn mày, đều cười đắc ý.  

Bọn họ tưởng rằng vì tiện nhân kia nhắc nhở, tiểu tử này sẽ không mắc mưu.  

Ai biết tiểu tử này còn dám ăn quả đó.  

Nhưng nghĩ đến tuổi của hai người này, trong chớp mắt bọn họ thoải mái hơn.  

Mạc Phàm và Tần Kiệt đều là hai đứa bé, còn ở độ tuổi nghé con mới đẻ không sợ hổ.  

- Người vu tộc chúng tôi chưa bao giờ nói dối, chỉ cần cậu ăn quả này, nếu chúng tôi không thả kẻ tiện nhân kia, chúng tôi sẽ bị xuyên ruột nát bụng mà chết.  

Một người đàn ông trong đó cười đắc ý nói, đưa Phong Nguyệt Quả cho Mạc Phàm.  

Mắt người phụ nữ mở to, tràn đầy vẻ phức tạp.  

Chàng trai này vì cứu cô, mới bằng lòng làm theo lời hai người kia.  

Cô do dự một lát, kéo áo một người đàn ông vu tộc trong đó, nói:  

- Các anh tha cho hai người họ đi, tôi đi với các anh.  

Cô còn chưa dứt lời, cô mới mở miệng, sắc mặt hai người đàn ông lập tức khó coi hơn.  

Bọn họ bắt người phụ nữ này vài lần, người phụ nữ này đều trốn tránh bọn họ, làm bọn họ tìm rất khổ cực.  

“Tiểu bạch kiểm” ngoại tộc này vừa xuất hiện, kẻ tiện nhân này lập tức đồng ý đi theo bọn họ.  

Một người đàn ông nhìn lướt qua thuyền nhỏ cách đó không xa và hai người Mạc Phàm, Tần Kiệt, trong mắt chớp lóe tàn nhẫn.  

- Tiện nhân, may mà bị hai chúng tôi bắt được, nếu không bắt được cô, cô sẽ trốn với hai tên tiểu tử này rồi, một người còn không thỏa mãn được cô, cô còn mang hai người, khẩu vị của cô đúng là nặng, cậu ta không ăn quả này cũng được, cô theo anh em tôi chơi một lát, thế nào?  

- Anh nói linh tinh, tôi căn bản không biết bọn họ.  

Khuôn mặt tuyệt mỹ của người phụ nữ đỏ tới mang tai.  

Người đàn ông nở nụ cười dâm đãng liếc mắt nhìn người phụ nữ này một cái, không để ý đến cô nữa, dời mắt nhìn Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, không phải cậu muốn ăn quả này sao, sao không ăn đi, chỉ cần cậu ăn quả này, lập tức có thể song túc song phi với chị gái xinh đẹp này rồi, cô ta là mỹ nữ đẹp nhất Ma Ưng Lĩnh, có không biết bao nhiêu hán tử ở Ma Ưng Lĩnh muốn đè trên giường đâu.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, cầm lấy Phong Nguyệt Quả nuốt vào.  

- Tôi ăn trái cây rồi, có phải các anh nên thả người hay không?  

Vẻ mặt hai hán tử vu tộc sửng sốt, mắt chớp chớp, trong con ngươi lóe lên khó mà tin.  

Tiểu tử này ăn quá nhanh rồi, mắt cũng không chớp một cái, không sợ trúng độc sao?  

Ở Vân Châu, không được ăn đồ người khác đưa.  

Mấy thứ này không phải có độc, thì có cổ, hay có Hàng Đầu Thuật, bất luận là loại nào đều khiến người ta sống không bằng chết.  

Vậy mà tiểu tử này không cần suy nghĩ liền nuốt vào.  

- Tiểu tử, cậu thực sự nghĩ rằng bọn tôi sẽ thả người sao, cậu quá ngây thơ rồi, chết ở đây đi, khà khà.  

Hai người đàn ông cười đắc ý.  

Vẻ mặt người phụ nữ kia ngẩn ra, trong đôi mắt tràn đầy áy náy, nhìn về phía Mạc Phàm.  

Không vì cô, sao Mạc Phàm lại gặp phải chuyện này?  

Nhưng mọi chuyện đều không thể vãn hồi.  

Phong Nguyệt Quả rất khó giải.  

- Đi thôi!  

Người đàn ông xoay người nắm lấy người phụ nữ.  

Không đợi bọn họ tóm được người phụ nữ, Mạc Phàm lắc đầu cười, cười lạnh lùng.  

- Tôi thấy muốn chết là các anh đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK