Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có 5 người có thể rời đi sao?  

- Những lời này có ý gì?  

Vẻ mặt đám người Long gia sửng sốt, sắc mặt bắt đầu quái dị, mỗi người tâm hoài quỷ thai.  

- Chuyện này rất đơn giản!  

Long Trường Phong bị Mạc Phàm chém đứt một tay gần như không do dự, cười tàn nhẫn, trong tay anh ta xuất hiện thêm một cái đao khắc đầy phù văn, có pháp lực chú bên trong.  

Đao tăng vọt lên khoảng chừng một trượng, ánh đao sắc bén nhấc lên đao phong cuồng bạo chém về phía người bên cạnh.  

Nếu chỉ có 5 người được rời đi, trong 5 người này sao có thể thiếu anh ta, phế vật khác đều chết hết cả đi, chỉ có thiên tài như anh ta mới xứng sống sót.  

“Phập!” Mấy người bên cạnh Long Trường Phong không phản ứng kịp, một người bị chém thành hai đoạn, mấy người còn lại cũng bị thương không nhẹ, huyết khí nồng đậm tỏa ra.  

Long Trường Phong ra tay, những người Long gia còn đang do dự cũng bắt đầu ra tay.  

- Đừng giả bộ nữa, tuy chúng ta đều là người Long gia, nhưng mệnh đều là của mình, ra tay đi.  

Lúc này tất cả người Long gia đại chiến với nhau, vì mạng sống của mình mà giết lẫn nhau, không ai hạ thủ lưu tình.  

- Chuyện này…  

Mắt Tống Thu Từ mở to, nhìn chằm chằm đám Long gia không khác gì cầm thú, trong mắt là xa lạ.  

Tám mạch của Long gia, trong đám người ra tay không thiếu anh em ruột và cha con, cho dù là lão hổ cũng không như vậy, vậy mà đám người này lại làm ra loại chuyện như thế.  

Đây thật sự là gia tộc cô ta ở mười mấy năm sao?  

Không đợi đám người Long gia giết chỉ còn lại 5 người, một bài thơ tiêu dao linh động xuất hiện trong tai bọn họ.  

“Tú thủy linh sơn ẩn kiếm tung, bất văn giang hồ chú thanh phong, tiêu diêu thử thân quân tử ý, nhất hồ ôn tửu hướng trường không.”  

Một chữ cuối vang lên, một chữ trên cây quạt trong tay Mạc Phàm toả sáng.  

“Két!” Tiếng bảo kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên, một đạo kiếm ý làm lưng người ta phát lạnh thoát ra khỏi cây quạt, trôi nổi trước người Mạc Phàm, có tổng cộng 28 thanh kiếm chĩa về phía đám Long gia còn lại.  

Cảm nhận được kiếm khí sắc bén, lúc này tranh đấu mới dừng lại.  

Đám người Long gia kinh hoảng nhìn Mạc Phàm, lưng không ngừng đổ mồ hôi.  

Kiếm khí như vậy, bất luận là một đạo kiếm khí nào cũng có thể chém vỡ Phá Sơn Giáp của Long Chấn Vân, giết bọn họ dễ như thái rau, huống chi kiếm khí có 28 đạo.  

Nhiều kiếm khí như vậy, đủ để giết sạch đám bọn họ.  

Cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ khác ngoại trừ Long Chấn Vân, Long Trường Thiên ra cảm thấy khó hiểu hỏi:  

- Mạc tiên sinh, không phải cậu nói trong chúng tôi có 5 người sống sót sao, những kiếm khí này là sao đây?  

Ông ta là Trúc Cơ hậu kỳ, có hi vọng sống sót rất lớn.  

- Tôi nói có 5 người có thể rời đi, nhưng trong đó có các người sao?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Trong số bọn họ có một người từ chối ra tay cũng coi như là nhân tính chưa mất hết, hắn có thể cho người này cơ hội sống sót.  

Nhưng hiển nhiên không có ai, đám người Long gia này coi sinh mệnh của những người khác là cỏ rác, người như vậy không giữ lại tốt hơn, giữ lại chỉ làm hại người khác.  

Mạc Phàm vừa nói như vậy, đám người Long gia như bị sét đánh.  

- Không, Mạc tiên sinh, xin cậu cho chúng tôi một cơ hội nữa.  

Có người kêu lên.  

- Tôi đã cho các người nhiều cơ hội rồi.  

Mạc Phàm nói.  

Hắn từng để những người này rời đi, nhưng không ai rời đi.  

Hắn vừa thả Tống Thu Từ rời đi, đám người này lại bắt lấy Tống Thu Từ.  

Hắn thăm dò tâm tính của đám người này, kết quả là tự giết lẫn nhau.  

- Thiên Đạo vô tình cũng để lại một đường sống, tôi cho các người ba cơ hội, các người đều không nắm lấy, vậy thì để trời quyết định các người có nên chết hay không.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Nói xong hai tay hắn đặt ở miệng, vận khởi linh khí, miệng niệm thần chú.  

Một đoạn kinh văn huyền ảo khó hiểu bay ra, 28 đạo kiếm khí trước người Mạc Phàm nhanh chóng nhất phân nhị, nhị phân tứ…  

Không lâu sau kiếm khí vô cùng sắc bén hóa thành vô số, chi chít trước người Mạc Phàm.  

Đừng nói kiếm khí xuyên người, cho dù nhìn thấy nhiều kiếm khí như vậy, không ít người cảm thấy toàn thân nổi da gà.  

Đám người Long gia sợ tới mức trên mặt không còn chút huyết sắc, trong mắt đều là vẻ khó tin.  

- Chuyện này…  

Ai có thể khống chế nhiều kiếm khí như vậy, cho dù là tiên nhân Kim Đan trong truyền thuyết cũng không cường đại như thế, đây quả thực là kiếm tiên trong truyền thuyết.  

Có mấy đệ tử Long gia chân mềm nhũn, ngồi phịch trên đất.  

- Chết chắc rồi!  

Không chỉ đám người Long gia, trong lòng Chu Trường Hoằng, A Hào, Tống Thu Từ và tiểu hồ ly đứng bên cạnh Mạc Phàm lạnh lẽo, nhìn Mạc Phàm đầy kính sợ.  

Giống như nhìn thấy Kiếm Thần.  

Nhiều kiếm khí như vậy, không có một vạn cũng phải 8000?  

Con người thật sự có thể tạo ra nhiều kiếm khí như vậy sao?  

Nhiều kiếm khí như vậy, giống như huy động chiến hạm, các loại vũ khí thông thường cùng nã pháo, đừng nói là đám người Long gia, tiêu diệt một tiểu trấn cũng rất dễ.  

Một đứa bé 16, 17 tuổi lại làm được chuyện này.  

Mạc Phàm niệm đoạn chú ngữ này khoảng chừng 3 phút mới dừng lại.  

Hàn quang trong mắt hắn chớp lóe, yên lặng liếc mắt nhìn đám người Long gia, pháp thuật này tên là Thập Vạn Bát Thiên Kiếm.  

Khi phát huy đến mức tận cùng, có thể huyễn hóa ra mười van tám ngàn đạo kiếm khí.  

Hiện giờ hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, có thể phóng ra uy lực một phần mười, chỉ có một vạn tám trăm kiếm, kiếm khí bên trong có thật có giả.  

Bị ảo giác đánh trúng sẽ không chết, có thể mỗi lần gặp ảo giác hay không phải xem trời có muốn bọn họ chết, nếu trời có tình, hắn sẽ không ra tay với đám người này.  

- Các người còn gì muốn nói không?  

Mạc Phàm vươn tay ra, một vạn tám trăm kiếm khí chuẩn bị bay đi, làm da đầu người ta run lên.  

“Phịch phịch!”  

- Tiểu tử, mày giết chúng tao, Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ không bỏ qua cho mày.  

Người đến Trúc Cơ hậu kỳ hung dữ nói.  

- Ngạo Nhật Sơn Tông, tôi sẽ đi tìm bọn họ, yên tâm đi, các người có thể đi chết.  

Mạc Phàm cười khinh thường nói.  

Oán kiếp trước, cừu kiếp này, hắn đều lấy lại hết, Ngạo Nhật Sơn Tông cũng là một trong số đó.  

Bàn tay hắn vung lên, kiếm khí nhấc lên một trận kình phong, như mưa xối trút xuống đám người Long gia.  

“Vù vù…”  

“A a a…” Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên.  

Đợi kiếm khí bay ra ngoài hết, đám người Long gia không còn ai đứng, trên đất tràn đầy huyết tinh, thi thể bị đâm nát.  

“Nôn…”  

Tống Thu Từ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, trực tiếp ói ra.  

Trên những thi thể này, một đám nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần bay ra, chui vào trong cơ thể Mạc Phàm.  

Mỗi lần thêm một nguyền rủa, ấn ký hình rắn ở mi tâm hắn rõ hơn một chút.  

Mạc Phàm không để ý những chuyện này, nói với Chu Trường Hoằng:  

- Ông thu dọn nơi này đi, chúng tôi về Đông Hải, đợi ông làm xong chuyện tôi an bài thì lại đến Đông Hải tìm tôi.  

- Dạ.  

Chu Trường Hoằng cung kính nói.  

Mạc Phàm làm pháp thuật, Âm Sơn lập tức đất rung núi chuyển rồi phong bế, hắn mang theo A Hào và tiểu hồ ly rời đi.  

Mục đích tới Âm Sơn đã đạt được, cũng là lúc nên về Đông Hải, không biết bây giờ Đông Hải thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK