Lúc xưởng dược khó khăn nhất Tưởng Vân Thiên lấy tiền xưởng dược rời đi, bây giờ xưởng dược khôi phục nguyên khí, vậy mà ông ta còn dám nói lợi nhuận.
- Tưởng Vân Thiên, ông còn không biết xấu hổ nói chuyện lợi nhuận của xưởng dược sao?
Quả đấm của cha Mạc Phàm vang lên kẽo kẹt, cắn răng nói.
- Vì sao tôi không thể nói về lợi nhuận, nếu tôi nhớ không sai, người đại diện xưởng dược trên pháp luật có viết tên của tôi, hơn nữa trong xưởng dược còn cổ phần công ty tôi, chỗ tôi còn có hợp đồng và chứng từ khi tôi nhập cổ phần đó.
Tưởng Vân Thiên cười âm hiểm nói, trên khuôn mặt tiểu nhân đều là đắc ý. Ông ta không phải là cha Mạc Phàm, một tên nông dân muốn mở xí nghiệp, ông ta là người Tưởng gia mấy đại phú thương.
Thủ tục gì nên có, thủ tục gì không cần có, ông ta còn hiểu rõ hơn cha Mạc Phàm.
- Tưởng Vân Thiên, anh!
Cha Mạc Phàm tiến lên nắm lấy áo Tưởng Vân Thiên, một quyền giơ lên
nhưng không có đánh xuống.
Ông không định bàn với Tưởng Vân Thiên chuyện này, dù sao Tưởng Vân Thiên cũng là bác Mạc Phàm.
Ai biết ông không để ý Tưởng Vân Thiên, trái lại Tưởng Vân Thiên muốn cắn ông một cái, sao ông không tức giận được? - Quốc Hoa, cậu muốn làm gì thế, còn không mau buông tay ra, để lão phu nhân nhìn thấy còn tưởng chúng tôi làm gì cậu.
Sắc mặt Tưởng Vân Phong trầm xuống, vẫy lui hạ nhân đi tới, nói với cha Mạc Phàm đầy bất mãn.
Tưởng Vân Thiên thì cười, tuyệt không sợ hãi.
Ông ta chỉ mong sao cha Mạc Phàm đánh ông ta một quyền, như vậy tiền xưởng dược sẽ có một nửa của ông ta. Cha Mạc Phàm nhìn về phía lão phu nhân, cắn chặt răng để tay xuống.
Nếu anh không phải là đại ca Tố Tố, hôm nay anh đã là người chết.
- Người chết sao?
Tưởng Vân Thiên cười khinh thường, nói chuyện cũng không nhìn nơi xem.
Nếu đây là thành phố Đông Hải thì ông ta tin, lúc ba anh em Mạc gia còn trẻ có chút danh tiếng ở quê hương. Nhưng nơi này là Tưởng gia ở Nam Sơn.
- Xem ra em gái tôi gả cho cậu đúng rồi, nếu con bé không gả cho cậu, không phải cậu sẽ giết tôi sao.
- Được rồi, đều là người một nhà hà tất phải như vậy, có thể nói chuyện thì đừng nói pháp luật, đối với ai cũng không có ích lợi, có phải không. Tưởng Vân Phong vội vàng xen miệng vào, giả mù sa mưa nói.
- Đừng nói những lời vô dụng này, rốt cuộc các người muốn gì?
Cha Mạc Phàm cũng không phải người hồ đồ, sao không nhìn ra được bộ mặt thật của hai anh em này?
- Thực ra cũng rất đơn giản, nể mặt chúng ta là thân thích, chúng tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, lão đại sẽ trả lại 50 vạn cho cậu, sau đó xưởng dược vẫn là của hai người, cậu nhìn người tới mừng thọ hôm nay rồi đấy, có thể nhìn ra uy vọng của Tưởng gia ở Nam Sơn cao bao nhiêu, chỉ cần Tưởng gia hơi dùng chút sức lực, chẳng phải xưởng dược sẽ chạy từ thành phố Đông Hải đến thành phố Nam Sơn, nói không chừng sau này còn chạy đến tỉnh Giang Nam, cậu nói xem có phải không? Tưởng Vân Phong cười tít mắt nói.
Nếu xưởng dược Mạc Phàm phá sản, có lẽ ông ta sẽ không để vào mắt. Nhưng xưởng dược buôn bán rất tốt, thậm chí còn sản xuất ra thuốc chữa superSARS, miếng thịt béo như vậy có thể vứt được sao.
Mạc Phàm nghe Tưởng Vân Phong, lắc đầu cười. Tính toán này khác với kiếp trước, nhưng hay hơn kiếp trước nhiều.
- Các người nghĩ hay thật. Mắt cha Mạc Phàm hơi híp lại, phẫn nộ nói.
Lúc xưởng dược buôn bán khó khăn, Tưởng Vân Phong cầm 2000 vạn chạy
mấy.
Bây giờ xưởng dược buôn bán tốt hơn, Tưởng Vân Phong nói trả 50 vạn đòi quay về như trước.
Đừng nói 50 vạn, cho dù là 1 triệu ông cũng chướng mắt.
Còn uy vọng của Tưởng gia ông càng không để ở trong lòng, thanh danh của
Tiểu Phàm đã lan truyền khắp thành phố Đông Hải, không kém Tưởng gia ở Nam Sơn chút nào, ông sẽ để ý chuyện này sao?
Hai anh em Tưởng gia khẽ nhíu mày, cũng dự đoán được cha Mạc Phàm sẽ từ
chối.
Khóe miệng Tưởng Vân Phong nhếch lên, duy trì nụ cười không nóng không lạnh như trước:
- Nếu cậu muốn độc chiếm xưởng dược cũng được, như vậy đi, chỉ cần cậu trả 5000 vạn, lão đại sẽ chuyển nhượng mọi thứ cho cậu, thế nào, đây cũng là chúng tôi nể mặt chúng ta là người nhà, nếu không chỉ có thể gặp nhau ở tòa án.
- 5000 vạn, quá ít rồi, cho dù thế nào cũng phải 1 triệu, số tiền khi tôi nhập cổ
phần đáng giá hơn nhiều, bây giờ giá thịt bò cũng tăng lên gấp năm sáu lần. Tưởng Vân Thiên cảm thấy không đủ, nói.
Cha Mạc Phàm tức muốn chết, vậy mà Tưởng Vân Thiên không biết xấu hổ mở miệng đòi 1 triệu.
Lúc ông ta đầu tư chỉ đưa 500 vạn, số tiền này lúc chia hoa hồng lần đầu ông ta đã cầm đi, lúc xưởng dược khó khăn lại lấy đi hơn 2000 vạn, cộng lại trước sau ông ta đã lấy hơn 3000 vạn rồi, vậy mà giờ còn đòi nhiều tiền như thế.
- Tôi từ chối thì sao? Cha Mạc Phàm cắn răng nói.
Lần này sắc mặt Tưởng Vân Phong trầm xuống, trong đáy mắt hiện lên hung ác nham hiểm.
Nếu như vậy chỉ có thể gặp nhau ở tòa án, nhưng tôi nhắc nhở cậu một chút, Quốc Hoa, nếu thật sự ầm ĩ lên tòa án, cho dù đưa 5000 vạn giải quyết mọi chuyện, có khả năng ngay cả xưởng dược cũng không lấy được.
Hai mắt cha Mạc Phàm phun lửa, chén rượu trong tay “ầm” một tiếng bị bóp
nát.
Lão mẹ Mạc Phàm từng nhắc nhở ông những thủ tục này, ông cảm thấy đều là thân thích, không cần phải để ở trong lòng, ai biết bây giờ thành kiếm trong tay anh em Tưởng gia.
Ông từng tìm Lưu Nguyệt Như hỏi vấn đề này, lúc ấy Lưu Nguyệt Như cũng lắc đầu, nói không có biện pháp, quả thật nếu ầm ĩ đến mức đó, ngoại trừ bồi thường tiền chỉ có bồi thường tiền. Anh em Tưởng gia thấy cha Mạc Phàm tức thành như vậy, không hẹn mà cùng cười.
Rõ ràng chỉ là một tên nông dân còn muốn chơi trò thương nhân, không bị đùa chết mới là lạ.
- Quốc Hoa, tôi thấy cậu nên chọn một cái trong hai lựa chọn trước đi, đối với
cậu chỉ có lợi không có hại, cậu cảm thấy thế nào.
Tưởng Vân Phong kìm nén kích động hỏi.
Cha Mạc Phàm nhíu chặt mày, trên mặt đều là phẫn nộ.
Bồi thường tiền, đúng là không cam lòng, thiếu chút nữa Tưởng Vân Thiên khiến ông nhà tan cửa nát, còn bồi thường tiền sao?
Không bồi thường tiền, có khả năng xưởng dược khó giữ được.
Anh em Tưởng gia thấy cha Mạc Phàm do dự, khóe miệng lập tức nhếch lên, đắc ý trên mặt càng nhiều hơn. Xem ra cầm được xưởng dược và một nửa tiền rồi.
Lúc này Mạc Phàm cười mỉa, uống một hơi cạn sạch trà trong chén. Tiền nhà chúng tôi có, xưởng dược cũng ở Đông Hải, nếu muốn các người
tới lấy là được, xem các người có lá gan này hay không.
Tươi cười của Tưởng Vân Thiên cứng đờ, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Vừa rồi Mạc Phàm nhìn chằm chằm ông ta, ông ta đã rất khó chịu, một đứa bé không biết lớn nhỏ, ngay cả bác cũng không gọi, chẳng qua cảm thấy cậu ta là đứa bé, cho nên không chắp nhặt với cậu ta.
- Người lớn nói chuyện, đâu đến lượt cậu xen mềm vào?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt lộ ra sắc bén, khóe miệng nhếch lên.
Trẻ con sao?
Ở trong mắt y tiên bất tử hắn Tưởng Vân Thiên mới là đứa bé.
- Vậy có phải người chết, càng không đến lượt nói hay không? - Cậu nói cái gì?
Tưởng Vân Thiên hơi sững sờ, không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng một
đứa bé như Mạc Phàm.
- Quốc Hoa, con các cậu dạy dỗ ngoan thật, không khác gì tội phạm giết người.
- Tôi dạy đứa bé thế nào ai cần anh lon anh quản con mình thật tốt là được, tôi
không có khả năng cho các xưởng người tiền và dược, muốn thì đến Đông Hải lấy đi. Cha Mạc Phàm được Mạc Phàm nhắc nhở, dũng khí cũng nổi lên, lạnh lùng nói.
Cho dù liều mạng cũng không được đưa xưởng dược, cũng không thể cúi đầu.
Anh em Tưởng gia nhíu mày, thấy con vịt tới tay lại bay mất, nộ khí lập tức dâng
lên.
Ngay cả Tưởng Vân Phong vốn sắm vai người hòa giải cũng không nhịn được lộ ra bộ mặt thật.
- Quốc Hoa, các cậu chuẩn bị rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt
sao?
Tưởng Vân Phong tức giận nói.
- Rượu phạt, ông nói thứ này sao?
Mạc Phàm cười mỉa nói.