Chỉ thấy cạnh cửa đá, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, cho hai tay vào trong túi, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Quanh người đàn ông này có vô số hắc khí như rắn, bay lượn trên dưới, đúng là Lawson đạo sư của Charles.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái, vẻ mặt không đổi, khoát tay với Trận Linh bên cạnh.
- Anh lui xuống trước đi.
- Dạ, chủ nhân.
Người thanh niên lạy Mạc Phàm, biến mất trong không khí.
Ở chỗ đó, một chiếc chìa khóa bay vào tay Mạc Phàm.
Ngón tay hắn sáng lên, chìa khóa kia tiến vào trong nhẫn của hắn.
Lawson nhìn quanh động phủ một vòng, ánh mắt nhìn về phía linh tuyền, tham lam hiện lên trong mắt ông ta.
- Tiểu tử, giao chìa khóa kia ra đây, tôi có thể để cậu trở thành trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình.
Lawson không thèm nhìn Mạc Phàm, nhìn chằm chằm linh tuyền ra lệnh.
Một linh tuyền như thế, ít nhất có thể khiến Hắc Ám Giáo Đình bọn họ xuất hiện thêm mấy trăm thậm chí là mấy ngàn Ma Pháp Sư hay Hắc Võ Sĩ, sao có thể rơi vào tay tiểu tử này.
- Trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình sao?
Mạc Phàm cười.
- Thế nào, tiểu tử, làm trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình của chúng tôi, cậu sẽ có những tài phú người khác không thể tưởng tượng, nếu cậu dâng động thiên này, tận tâm làm việc cho Hắc Ám Giáo Đình, tôi có thể khiến cậu trở thành người đại diện của Hắc Ám Giáo Đình ở Hoa Hạ.
Lawson vênh mặt hất hàm sai khiến nói, tựa như tiền bối chỉ dạy hậu bối.
Nếu mang mọi thứ quay về, ông ta có thể từ trưởng lão thành giáo chủ, cho Mạc Phàm làm người đại diện chỉ là một câu nói.
Mạc Phàm vẫn lắc đầu, chậm rãi đi về phía Lawson.
- Chỉ là người đại diện ở Hoa Hạ thôi sao?
Trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình, đã muốn lấy lòng hắn, xem ra hắn bị xem thường rồi.
- Tiểu tử, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, cậu ra tay với đệ tử của tôi, tôi vốn có thể diệt cậu.
Lawson nhíu mày, lạnh lùng nói.
Nếu không phải Mạc Phàm đạt được động thiên này, tránh để Mạc Phàm hủy diệt động thiên, ông ta đã chẳng thèm nói chuyện với Mạc Phàm.
Nhưng Mạc Phàm dám phản kháng ông ta, ông ta chỉ có thể g iết chết Mạc Phàm.
Mạc Phàm chỉ mới 20 tuổi, cùng lắm là đến Trúc Cơ, cho dù là cấp bậc Tiên Thiên, cũng phải chết trước mặt ông ta.
- Diệt sao?
Mạc Phàm cười khinh thường.
- Tối hôm trước có cao thủ Thần Điện muốn mời tôi gia nhập Thần Điện, bị tôi từ chối rồi.
- Sau đó thì sao?
Lawson không quan tâm lắm nói.
- Sau đó ông ta đã chết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ý của cậu là cậu không chịu giao động phủ ra sao?
Ánh mắt Lawson phát lạnh, lạnh lùng nói.
- Ông không có tư cách bảo tôi giao ra, nhưng nếu ông đã đến đây rồi, chỗ tôi còn thiếu một con gà, tuy là gà trống tây, nhưng cũng tạm thông qua, là ông vậy.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Hắn đạt được trang viên này, tất nhiên sẽ khiến không ít người mơ ước, vậy thì giết một con gà dọa đám khỉ đó thành thật trước.
- Cái gì?
Lawson hơi híp mắt, âm lệ trong mắt dày đặc hơn nhiều.
Một tiểu tử Hoa Hạ, vậy mà coi ông ta là gà, chuyện như vậy chưa từng có, nhất là tiểu tử ít tuổi như thế.
- Tiểu tử, cậu cho rằng cậu giết được tôi sao?
Lawson lạnh lùng nói.
Mạc Phàm cười nhạt, ba đại trưởng lão của Thần Điện đều chết, một trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình, hoàn toàn không biết cái gọi là không biết sống chết.
- Giết ông dễ như làm thịt gà, nhất là ở đây.
Trận Linh đã được hắn luyện hóa, nơi này là địa bàn của hắn, toàn bộ trận pháp ở đây cũng bị hắn khống chế.
Người đàn ông trước mặt hắn không khác gì con gà, thậm chí còn không bằng con gà.
Ý niệm của hắn vừa động, không cần cử động, chỉ cần một câu, cửa đá “rầm rầm” đóng lại.
Trong động thiên có một đại thủ linh khí, to khoảng chừng một tòa núi nhỏ, như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía Lawson.
Tảng đá dưới chân Lawson như còn sống, dài ra từ trên mặt đất, bao quanh Lawson ở trong.
Lawson nhíu mày, lập tức giãn ra.
- Tiểu tử, cậu đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy tôi chỉ có thể tiễn cậu một đoạn, cậu cảm thấy cậu nắm nơi này trong tay, là có thể giữ tôi ở lại sao, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, cho dù cậu giết trưởng lão Thần Điện, đấu với tôi cũng chỉ có đường chết.
Lawson lộ ra hàm răng trắng bóng, cười âm hiểm nói.
Ông ta vừa nói xong, sau lưng ông ta, một đôi cánh như cánh dơi xuất hiện vươn ra, hắc khí khiến người ta chán ghét lập tức bao quanh ông ta.
Hắc khí này vừa xuất hiện, đại thủ đè về phía ông ta lập tức xuất hiện vết rạn màu đen như mạng nhện.
Chỉ trong phút chốc, đại thủ vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất trong không khí.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Ám Hắc Nhất Tộc?
Lawson nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
Tiểu tử này không nhiều tuổi, không chỉ có chút bản lĩnh, kiến thức cũng không ít, vậy mà biết Ám Hắc Nhất Tộc của ông ta.
- Tiểu tử, cậu biết nhiều thật, nhưng đã muộn rồi.
Lawson cười mỉa nói, dưới chân khẽ động, tảng đá dưới chân bao lấy ông ta bị nghiền nát.
Khi nói chuyện, bốn cái răng nanh xuất hiện trong miệng ông ta.
Mạc Phàm cười khẽ, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Ma tộc có rất nhiều chủng loại, trong đó phần lớn là Quang Minh Nhất Tộc, ví dụ như thiên sứ, kỵ sĩ, đều thuộc Quang Minh Nhất Tộc.
Tử Vong Nhất Tộc, U Hồn như Vong Linh Pháp Sư, Ác Linh Vương và Ác Linh là Tử Vong Nhất Tộc.
Ngoại trừ hai tộc này ra, còn có Ám Hắc Nhất Tộc.
Thú tộc, Vampire tộc cùng với ác ma đều là Ám Hắc Nhất Tộc.
Người này hẳn là Ám Hắc Nhất Tộc, nói một cách chính xác là nửa Ám Hắc Nhất Tộc, huyết mạch Ám Hắc Nhất Tộc trên người ông ta yếu hơn rất nhiều, kém xa người Ám Hắc Nhất Tộc yếu nhất hắn gặp.
- Tiểu tử, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thần phục tôi, hay bị tôi hút sạch máu trên người cậu, máu của cậu rất ngon đây.
Lawson li3m môi, cười gằn nói.
Nếu tiểu tử này không biết điều, ông ta sẽ hút sạch máu trên người tiểu tử này.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, đi tới nơi cách Lawson 3 mét thì dừng lại.
- Đúng rồi, trưởng lão Thần Điện mà tôi giết tên là U Hồn, lúc trước còn có tổ chức muốn mạng tôi, chỉ cần giết tôi sẽ như trưởng lão này, kết quả mọi người chết hết, ông cũng sẽ chết, không khác gì con gà.
- Cái gì?
Tươi cười trên mặt Lawson cứng đờ, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động.
Sao ông ta có thể không biết U Hồn, trưởng lão số một của Thần Điện, chết cùng ông ta còn có nhị trưởng lão Titan, tam trưởng lão Sindra, ba người này đều chết trong tay Long Vương Long Tổ.
Còn chuyện thứ hai Mạc Phàm nói, Thanh Bang hạ Thanh Long Lệnh, tru sát Mạc đại sư Đông Hải Hoa Hạ, kết quả không công mà lui.
Tiểu tử này là nhân vật chính hai chuyện đó, vậy chẳng phải là?
Mắt Lawson mở to, tràn đầy vẻ khó tin.
Long Vương và Mạc đại sư là thần y Đông Hải?
- Không!
Sắc mặt Lawson thay đổi, nhanh chóng chạy đến cửa đá.
- Đi sao, muộn rồi!
Mạc Phàm thản nhiên nói.