Trang viên vô cùng yên tĩnh, bên cạnh có một cái hồ nhỏ, bởi vì đã là buổi tối, trăng lưỡi liềm chiếu vào trong hồ, làm gợn sóng sáng lấp lánh.
Nhìn từ bên ngoài, trang viên không khác gì nông trại vui vẻ bình thường, nhưng bên trong lại có khoảng trời riêng, giống như đi vào hậu hoa viên của đế vương.
Người phục vụ bên trong đều mặc trang phục thị nữ thời Đường, vô cùng ưu tú và chuyên nghiệp.
Mạc Phàm đi theo Tần Trách dưới sự hướng dẫn của mấy thị nữ, vào trong một phòng VIP xây trên nước.
Bên trong đã có không ít người đến, làm thành một hình chữ U lớn, miệng chữ U là một đài cao.
Cơ bản bên cạnh mỗi người đều mang một hai người, tóc bạc mặt hồng hào, hoặc vẻ mặt thông minh lanh lợi, bộ dạng kiến thức rộng rãi, không có ai trẻ tuổi giống như Mạc Phàm.
Tần Trách vừa tiến vào, không ít người nhìn sang.
Người ngồi ở trong này, đều là nhân vật thành danh ở thành phố Đông Hải hoặc nội thành gần đây, cơ bản đều quen biết.
Trong đó có một người đàn ông trung niên hút xì gà, liếc mắt nhìn Tần Trách một cái, cười nói:
- Ô ô, Tần lão nhị cũng đến đây, khách ít đến kìa.
- Sao thế, thành phố Đông Hải này có nơi Tần Trách tôi không thể đến sao?
Tần Trách lạnh lùng trừng mắt nói với người đàn ông trung niên này.
Người vừa mở miệng nói chuyện là Lý Hưng phú hào số một ở thành phố Nam Sơn, thành phố Nam Sơn nhiều núi, nhiều loại tài nguyên khoáng sản.
Nhiều thế hệ nhà Lý Hưng buôn bán tài nguyên khoáng sản, đến thế hệ ông ta trò giỏi hơn thầy, làm buôn bán trong nhà như mặt trời ban trưa.
Ở thành phố Nam Sơn, ông ta dám nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất.
Nghe nói sau lưng Lý Hưng còn có thế lực ở nước ngoài.
Ở thành phố Nam Sơn, bất kể là hắc đạo bạch đạo, chỉ cần một câu nói của ông ta, không ai có thể làm trái.
So với ông ta, Lý Hưng không phải chỉ mạnh hơn một chút nửa chút, hội đấu giá lần này do ông ta chủ trì.
Bên cạnh Lý Hưng là một lão giả mặc trên người trang phục thời Đường màu trắng, hai mắt khép hờ, trên người có âm hàn chi khí làm người ta không thoải mái, có cảm giác vô cùng nguy hiểm, chắc chắn lợi hại hơn Trần đại sư nhiều.
Lý Hưng mời được người lợi hại như vậy, có thể thấy rõ thực lực của ông ta.
- Dĩ nhiên ông có thể tới rồi, ông đưa tiền cho tôi, tôi cầu còn không được.
Lý Hưng hút xì gà, cười hài hước nói.
Hội đấu giá lần này do ông ta cử hành, không phải Tần Trách đưa tiền cho ông ta thì là gì?
- Ông…
Tần Trách tức đến mức hai mắt phun lửa, nhưng nhìn người xung quanh Lý Hưng, tay nắm chặt thành quả đấm của ông ta buông ra.
Rõ ràng Lý Hưng có chuẩn bị mà đến, bên ngoài xung quanh phòng VIP đều đứng đầy người của ông ta.
Nhiều người như vậy, cho dù nơi này nằm trong phạm vi thành phố Đông Hải, nhưng cách nội thành thành phố Đông Hải rất xa, đợi ông ta bảo Đường Long mang người tới, đã muộn rồi.
Có lẽ Lý Hưng không dám giết ông ta, nhưng sẽ làm nhục ông ta một phen, sau này ông ta sẽ không ngốc đầu lên được ở thành phố Đông Hải.
Lý Hưng nhìn mặt Tần Trách, ánh mắt lại liếc một vòng Mạc Phàm và Trần đại sư đứng sau lưng Tần Trách.
Trần đại sư tiên phong đạo cốt, trái lại còn có dáng vẻ đại sư, nhưng đứa nhỏ này?
Con trai Tần Trách ông ta biết, người này không phải con trai Tần Trách, như vậy là?
Khóe miệng Lý Hưng nhếch lên, cười đắc ý.
- Tần lão nhị, không phải đứa nhỏ này là đại sư khác ông mời tới giám định đấy chứ?
Tần Trách lập tức cúi đầu xuống, ngay cả Trần đại sư cũng nhíu mày, lắc đầu, quả nhiên vừa mới tới phòng đấu giá liền bị người ta cười nhạo.
Nhưng ông ta không phải chủ nhà, không thể bảo Mạc Phàm cút đi.
- Đúng thì thế nào, chuyện của Tần Trách tôi cần ông bận tâm à.
Tần Trách nghiến răng nghiến lợi nói.
Sớm biết như vậy, nên bảo Đường Long mang người tới, trực tiếp đoạt linh thạch về, không cần chịu tức giận bởi con ruồi bọ này.
- Tâm của Tần lão nhị, tôi đâu dám nắm?
Lý Hưng cười nói.
Ông ta chỉ mong sao Tần Trách mời đến người càng mù càng tốt, ông ta mới có cơ hội kiếm tiền ở chỗ Tần lão nhị.
- Ông đợi đó cho tôi.
Tần Trách tức giận nói.
- Được, tôi đợi.
Lý Hưng không thèm để ý nói, giống như nghe đứa bé nói chuyện với ông ta, ông đợi đó cho tôi vậy.
- Tần nhị công tử, chúng tôi đã đợi ông một lúc lâu, trà cũng uống vài chén rồi, gần đến giờ rồi nhanh ngồi xuống đi, chúng tôi còn đợi linh thạch đó.
Một người đàn ông trung niên không hài lòng lắm nói.
Dù sao mọi người tới nơi này không phải cầu tài, thì là cầu tài vận, vì nói mấy câu khiến hội đấu giá không thể tiến hành thì không đáng.
Tần Trách hung dữ trừng Lý Hưng một cái, kìm nén lửa giận ngồi một chỗ còn sót lại.
Ông ta và Lý Hưng không phải quen biết ngày đầu tiên, đây cũng không phải lần đầu tiên tranh đấu.
Các phương diện ở thành phố Đông Hải đều bị người ta chia cắt xong hết rồi, ông ta chỉ có thể đánh chủ ý ở nội thành xung quanh.
Mục tiêu đầu tiên chính là thành phố Nam Sơn, ai biết ông ta trang trí KTV xong mới khai trương ở đó, liền bị Lý Hưng cho người đập phá.
Sau đó Lý Hưng muốn khai phá bất động sản ở thành phố Đông Hải, cũng bị ông ta làm cho thất bại.
Từ đó về sau hai người cơ bản mỗi lần gặp mặt đều phải đấu một trận, ông ta thắng ít thua nhiều.
Khóe miệng Lý Hưng nhếch lên, trên mặt đều là đắc ý, nói với Mạc Phàm:
- Đại sư Tần lão nhị mời tới cũng ngồi đi.
“Ha ha!” Xung quanh cười rộ lên.
Mạc Phàm cũng không nhìn Lý Hưng, mắt nheo lại, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh.
- Ông là Vương Thiên Tước?
Mạc Phàm chỉ một người đàn ông trung niên hỏi.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Ông ta còn chưa mở miệng, một người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh Vương Thiên Tước cười nói:
- Đại sư, cả thành phố Đông Hải không ai không biết Vương tổng của chúng tôi, cậu không biết sao?
- Vừa rồi còn không biết. Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Vương Thiên Tước là cha Vương Kinh Phi, là một trong những người rất có tiền ở thành phố Đông Hải.
Tần Trách nói Vương gia cũng tới tham gia hội đấu giá, hắn nhận mặt trước một phen.
“Ha ha.” Không ít người cười lắc đầu, thân là đại sư Tần Trách mời tới, vậy mà không nhận ra Vương Thiên Tước Vương tổng.
- Đại sư không ăn khói lửa nhân gian trong truyền thuyết là như vậy sao?
Không ít người cười to, hoàn toàn đùa giỡn Mạc Phàm.
Cho dù coi như cùng phe với hắn, Trần đại sư cũng có chút không nhìn nổi, ước gì có thể kéo Mạc Phàm đến gần mình.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy mấy tiếng cười đùa, cuối cùng ánh mắt nhìn lão giả ngồi bên cạnh Lý Hưng.
Lão giả kia giống như cảm ứng được, mí mắt khẽ nâng, hàn quang trong mắt nở rộ, như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, mới mở ra liền đóng lại.
- Chỉ là một tên nhóc bình thường, ông ta còn tưởng là cao thủ nào đang nhìn ông ta, đúng là lo lắng nhiều rồi.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, quay về chỗ ngồi, một đám thị nữ bắt đầu thu dọn trên đài cao để đấu giá.
Lúc này di động hắn vang lên, là Đường Long gọi tới.
Mạc Phàm ra khỏi phòng đấu giá, nghe điện thoại.
- Mạc tiên sinh, đã tìm được manh mối.
- Người bắt Tiểu Ngọc là một lão đầu, được người ta gọi là Chu đại sư, hình như là sư huynh gì đó của Vương đại sư, sau khi mang Tiểu Ngọc đi liền không thấy tăm hơi, bên trong đạo quan cũng không có, tôi đã sai người tìm vùng lân cận thành phố Đông Hải, chỉ cần ông ta còn ở thành phố Đông Hải, nhất định có thể tìm được.
- Không cần tìm, tôi đã tìm được, sai mấy người đến nhà Tiểu Ngọc trông coi là được.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu đại sư bên cạnh Lý Hưng, cười mỉa nói.
Đi mòn gót giày không tìm được, được đến thì chẳng mất công chi.
- Chuyện này, được rồi.
Đường Long sửng sốt, vội vàng gật đầu.
Mạc Phàm tắt điện thoại quay về chỗ ngồi, hội đấu giá sắp bắt đầu.