- Thành Lạc Nhật?
Mạc Phàm nhướn mày.
Trái lại hắn biết thành này, ở cực tây của Ma Tộc, được xưng là hằng tinh trụy lực chi địa, thành Lạc Nhật từng là một vùng đất vô cùng hỗn loạn.
- Dạ, đại nhân, không biết đại nhân có gì phân phó?
Một thiên sứ trong đó nói.
- Bảo vệ tốt thiên sứ gần đây của các cô chuyển sang kiếp khác, tôi có một người bạn ở trong đó, hôm nào đó tôi sẽ tự mình tới đưa cô ấy đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Thành Lạc Nhật hơi xa một chút, hắn cũng phải lấy lại một phách của Dạ Tình.
- Dạ, đại nhân, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho Michael đại nhân, đại nhân còn gì phân phó nữa không.
- Nói với nữ vương Quang Huy của các cô, sau này nơi này không cần thiên sứ truyền thừa, nơi này là của Thần Nông Tông chúng tôi rồi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, âm thanh đùng đùng truyền từ cơ thể hắn ra.
Bỗng nhiên cơ thể hắn cao lên nhiều, tóc cũng nhanh chóng dài ra, chỉ trong chớp mắt đã dài tới hông, quần áo trên người cũng biến thành trường bào màu trắng, trước ngực có thêu một chữ “Y”, sau lưng là hai chữ “Thần Nông”.
Gương mặt bình thường cũng trở nên không tỳ vết, so với vừa rồi, hoàn toàn như biến thành một người khác, tiên khí không ăn khói lửa nhân gian tỏa ra.
- Thần Nông Tông?
Sắc mặt bảy thiên sứ thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại có thêm vài phần kính sợ.
Thần Nông Tông là một trong chín đại tiên tông, không chỉ thực lực mạnh, cũng là môn phái được tôn kính nhất ở Tu Chân giới.
Tông phái như vậy, bọn họ là đại thiên sứ cho nên biết rõ.
Trang phục trên người Mạc Phàm, quả thật là đệ tử của Thần Nông Tông không sai được.
- Xin hỏi đại nhân là vị nào của Thần Nông Tông?
Có ảnh ngược nữ vương Tinh Huy, lại là đệ tử của Thần Nông Tông, quả thật có thể khiến bọn họ cắt đứt truyền thừa ở Địa Cầu.
Nhưng nhất định phải là đệ tử thân truyền của Thần Nông Tông mới được.
- Cô cảm thấy các cô có tư cách biết thân phận của tôi sao?
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo hỏi.
Bảy thiên sứ kia nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó xử.
- Đại nhân, nếu ngài không nói cho chúng tôi biết thân phận của ngài, có khả năng chúng tôi không thể thu hồi truyền thừa ở đây.
Một thiên sứ trong đó cố chấp nói.
Thu hồi truyền thừa không phải là chuyện nhỏ, nếu hư ảnh bên cạnh Mạc Phàm là nữ vương đại nhân của bọn họ, bọn họ sẽ không do dự lấy truyền thừa ở nơi này đi.
- Thân phận của tôi các cô không có tư cách biết, nhưng nói với nữ vương Quang Huy của các cô một câu, cô ấy sẽ biết tôi là ai.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Mời đại nhân nói.
- Thương hải nguyệt minh, lưu tinh vô lệ, quang huy vô ngân, chết cũng không hối hận.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thiên sứ dẫn đầu nghe thấy câu này thì vẻ mặt khiếp sợ, giống như bị sét đánh.
Cô ta từng là thị vệ của nữ vương bọn họ, mấy câu này là khi nữ vương Quang Huy thấy chán nản thường nói ra.
Vậy mà người phương Đông này cũng biết những lời này, xem ra không đơn giản.
- Chúng tôi sẽ lập tức rời đi, mong đại nhân chấp thuận cho chúng tôi.
Thiên sứ này nói.
- Đứng dậy đi.
Mạc Phàm vẫy tay, nói với vẻ khinh thường.
- Tạ đại nhân!
Thiên sứ kia chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Carter.
- Thần tượng ở trong tay cậu đúng không?
Carter nhíu mày, vẻ mặt vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.
Bọn họ triệu hồi đại thiên sứ, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, không khác gì bị tát mấy cái.
- Đúng vậy!
Carter vẫn gật đầu.
Thiên sứ kia vươn một tay ra, không thấy cô ta niệm chú ngữ gì, một Ma Pháp Trận hình vòng tròn xuất hiện trong tay cô ta.
Hào quang sáng lên trên Ma Pháp Trận, một pho tượng thiên sứ đầu đội vương miện bay từ trên người Carter ra, xuất hiện trong tay thiên sứ này.
- Tôi sẽ lấy lại thần tượng, các người đã không còn liên quan gì với Thiên Sứ Nhất Tộc chúng tôi nữa, các người không cần cầu nguyện với chúng tôi, chúng tôi sẽ không đồng ý lời kêu gọi của các người nữa, cứ vậy đi.
Một câu đơn giản, người của Thần Điện như bị phán tử hình.
Trên Chúng Thần Sơn, ánh sáng trên những pho tượng to lớn nhanh chóng nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sân, Tạo Hóa Trì và Ma Văn điêu khắc trên Thần Điện cũng bay ra theo, bay về phía tượng thần trong tay thiên sứ.
Chỉ trong phút chốc, trên Chúng Thần Sơn không còn một cái Ma Văn.
Ngao Sương ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy vẻ khó tin.
Lúc tới cửa địa ngục, Mạc Phàm từng nói muốn tiêu diệt truyền thừa của thiên sứ trên Địa Cầu, cô không tin chút nào, không ngờ Mạc Phàm thật sự làm được, Mạc Phàm đã cắt đứt truyền thừa của thiên sứ trên Địa Cầu thật rồi.
- Gia hỏa kia…
- Không, sao có thể có chuyện này được?
- Đại nhân, chúng tôi là tín đồ trung thành nhất của các cô mà.
Một đám mục sư và tu sĩ khổ tu thấy ánh sáng và Ma Văn biến mất trên tượng thần, không cam lòng nói.
Không có mấy thứ này, sau này bọn họ sẽ không chiếm được thiên sứ chúc phúc và ban ân.
Thiên sứ kia không nhăn mày một cái, dời mắt nhìn Mạc Phàm lần nữa.
- Đại nhân, chúng tôi đã thu hồi truyền thừa ở đây rồi, có phải chúng tôi có thể rời đi rồi không.
- Từ nơi nào tới, thì quay về nơi đó đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Đa tạ đại nhân.
Bảy thiên sứ hơi cúi người với Mạc Phàm, chú ngữ cổ xưa truyền từ miệng bọn họ ra, ánh sáng b ắn ra từ bầu trời vừa rồi chiếu lên người bọn họ.
Cánh cửa phía sau bọn họ mở ra, theo cột sáng biến mất ở phía chân trời.Thiên sứ vừa đi, Ngao Sương vốn sửng sốt sau đó tức đến mức giậm chân.
- Tên lưu manh, có phải cậu điên rồi không, sao cậu lại để bọn họ rời đi, bọn họ nghe lời cậu như vậy, sao cậu không bảo bọn họ giết đám người này hẵng đi.
Thiên sứ bị Mạc Phàm đuổi đi rồi, nhưng tình cảnh của bọn họ cũng không tốt hơn là bao, trái lại càng nguy hiểm hơn.
Mạc Phàm chỉ cười nhạt, ý niệm khẽ động, hư ảnh nữ vương phía sau hắn biến mất, sau đó hắn dời mắt nhìn đám Carter.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Carter cũng nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu khiến chúng tôi giật mình đó, vậy mà cậu có quan hệ với nữ vương của Thiên Sứ Nhất Tộc, nhưng hôm nay cậu vẫn phải chết.
Carter trầm giọng nói.
Bọn họ mời thiên sứ tới vì muốn đối phó Mạc Phàm, lại mất đi che chở và ban ân của thiên sứ, không có chuyện gì tổn thất hơn chuyện này.
Hôm nay không giết Mạc Phàm, khó bình ổn mối hận trong lòng anh ta.
Thiên sứ đã rời đi rồi, để xem còn ai cứu được Mạc Phàm.
- Giết tôi?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
- Thế nào, chẳng lẽ cậu còn có thể quát lui ma vương của Ám Hắc Nhất Tộc, giống như đám thiên sứ ngu ngốc sợ quá chạy mất hay sao?
Carter lạnh lùng nói.
- Thực ra tôi không cần khiến những thiên sứ kia sợ quá chạy mất.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Nếu hắn dám tới đây thì đã chuẩn bị đối phó thiên sứ, vì những thiên sứ tới là thuộc hạ cửa Quang Huy, nên hắn mới dùng ma pháp Tịch Nhan cho hắn.
Nếu mấy thiên sứ này không phải thiên sứ của bộ lạc hắn quen, hắn chỉ cần hỏi mấy thiên sứ này tới từ thành nào, thì không nói gì với bọn họ nữa.
- Cái gì?
Carter nhướn mày, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ nghi ngờ, cảm giác bất an mãnh liệt xuất hiện trong lòng anh ta.