Lúc này Bạch Tiểu Tuyết đang ngồi trước cửa sổ, một tay cầm bút, lông mày đang nhíu chặt nhìn chằm chằm văn kiện.
- Đang nhìn gì đó, nghiêm túc như vậy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.
Bạch Tiểu Tuyết nghe thấy giọng Mạc Phàm, trước mắt vốn sáng lên, vội vàng nhìn nơi phát ra âm thanh, tươi cười xuất hiện trên mặt cô.
- Anh không đến chỗ bác trai bác gái trước sao?
Trong mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên chút giảo hoạt, hỏi.
- Anh bảo đám Tiểu Hiệt qua đó, anh đến chỗ em trước.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Gần đây hắn luôn bận rộn… Đủ mọi chuyện, lần trước quay về cũng vội vàng gặp Tiểu Tuyết một lần.
Cho nên hắn vừa về Mạc gia liền tới đây ngay.
- Đường đường là Mạc tiên sinh danh chấn thế giới tới chỗ Tiểu Tuyết trước, đúng là khiến Tiểu Tuyết thụ sủng nhược kinh.
Tiểu Tuyết nghịch ngợm nói.
- Không dọa Bạch tiểu thư chứ?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Dọa rồi, anh nói xem làm sao bây giờ?
Hai tay Bạch Tiểu Tuyết để trước ngực, giả bộ rất tức giận nói.
- Bạch tiểu thư nói xem làm thế nào bây giờ, thì xử lý thế ấy.
Mạc Phàm cũng không phản kháng, dáng vẻ nguyện chịu phạt.
- Vậy bồi thường thịt đi.
Trong mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên chút giảo hoạt, nói.
- Bồi thường thịt sao?
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút bất ngờ, còn chưa kịp hỏi bồi thường thịt thế nào, thì cảm thấy ấm áp và mùi thơm vào lòng, trên vai truyền tới bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Tuyết cắn lên trên vai hắn.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, cũng không kêu đau, một tay ôm Bạch Tiểu Tuyết vào trong ngực.
…
Đúng lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng mở ra, giọng nói thanh thúy của Tiểu Vũ truyền từ ngoài cửa vào.
- Chị dâu, em gọi Bàn Tử ca ca tới cho chị rồi, anh ấy giỏi buôn bán làm ăn, chuyện công ty chị có thể hỏi anh ấy.
Những lời này vừa vang lên, Tiểu Vũ kéo Bàn Tử đi vào.
Nhưng vào phòng thấy Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết thì lập tức ngây ngẩn cả người.
- Anh, anh và chị dâu ở đây…
Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời, đã bị Bàn Tử che miệng bế lên.
- Hai người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không thấy được gì.
Bàn Tử cười haha, ôm Tiểu Vũ muốn rời đi.
Bạch Tiểu Tuyết hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ đến mang tai.
- Còn không buông ra.
Cô hơi bất mãn liếc Mạc Phàm một cái, vội vàng rời khỏi lòng Mạc Phàm, chỉnh lại quần áo.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, buông Bạch Tiểu Tuyết ra xoay người lại.
- Bàn Tử, thả Tiểu Vũ xuống đây đi.
Bàn Tử cười ngượng ngùng, lúc này mới buông Tiểu Vũ ra.
- Chắc chắn lần sau sẽ chú ý, nhất định.
Bóng dáng Tiểu Vũ chớp lóe, nhảy vào trong lòng Mạc Phàm.
- Anh, em nói sao không nhìn thấy anh, hóa ra là anh ở chỗ chị dâu.
- Anh đến xem chị dâu em.
Mạc Phàm véo má Tần Vô Nhai đầy cưng chiều, cười nói.
- Đúng lúc anh quay về, gần đây chuyện công ty khiến chị dâu tốn không ít tâm tư, anh và Bàn Tử ca ca giải quyết chuyện này giúp chị dâu đi.
Tiểu Vũ véo mũi Mạc Phàm một cách nghịch ngợm, nói.
- Chuyện công ty, công ty làm sao thế?
Mạc Phàm nhíu mày, tò mò hỏi.
Xưởng dược của Mạc gia là tâm nguyện trước đây của cha, cho nên vẫn đang kinh doanh.
Chẳng qua từ xưởng dược Mạc Thái, bây giờ thành tập đoàn Mạc Thái.
Chủ tịch của công ty là cha, nhưng bình thường đều là Lưu Nguyệt Như xử lý.
Bởi vì hắn không thấy có người dám đánh chủ ý với tập đoàn Mạc Thái ở Giang Nam, cho nên hắn không để ở trong lòng.
- Cũng không có chuyện gì, em có thể xử lý được, anh nhanh đi gặp bác trai bác gái đi.
Tiểu Tuyết nhíu mày, đẩy Mạc Phàm nói.
- Không vội, em nói với anh chuyện công ty trước đã.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tiểu Tuyết thấy Mạc Phàm không rời đi, cũng không có ý nói với Mạc Phàm.
Cô không có chuyện gì làm ở Mạc gia, nên học Lưu Nguyệt Như xử lý chuyện tập đoàn Mạc Thái.
Cô vốn tưởng rằng với uy danh của Mạc Phàm, không ai dám nhằm vào Mạc gia trên thương trường, ai biết trên thương trường cũng không đơn giản như vậy.
Chuyện đầu tiên Lưu Nguyệt Như giao cho cô, đã làm khó cô rồi.
Quả thật cô có thể bảo Mạc Phàm giải quyết giúp, việc nhỏ như vậy chỉ là chuyện búng ngón tay với Mạc Phàm.
Nhưng nếu đây là chuyện cô đã nhận, cô sẽ tự mình hoàn thành, không muốn mượn sức mạnh của Mạc Phàm.
Nếu không lúc này sẽ khiến người ta nghĩ cô toàn ỷ lại vào Mạc Phàm, cô không muốn làm người phụ nữ như vậy.
- Để tôi nói cho, là một đám người uy hiếp tập đoàn Mạc Thái, cho nên muốn lên giá cố định, muốn giành lợi nhuận lớn hơn ở chỗ Mạc gia, chuyện này là vậy đó.
Bàn Tử thấy Tiểu Tuyết không chịu nói, giống như đứng ra hòa giải.
- Uy hiếp?
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên chút bất ngờ.
- Uy hiếp gì?
- Nói là uy hiếp, cũng không được tính như vậy, Mạc gia chỉ có phạm vi ở Giang Nam, ra khỏi Giang Nam sẽ cần đại lý khác, nếu không sẽ không an toàn như vậy.
Bàn Tử nói.
Trên đường tới Tiểu Vũ đã nói mọi chuyện cho anh ta nghe rồi.
- Anh, anh nhất định phải thu thập đám người này, dùng thần kiếm của anh khiến mông bọn họ đều có nước tiểu, cũng vì chuyện này mà chị dâu đã một ngày không ăn, còn không cho em tìm phân thân của anh giúp đỡ.
Tiểu Vũ nắm chặt đôi tay, tức giận nói.
- Vậy sao?
ắ ểMạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hiểu ra nói.
Hắn thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Không ai dám đối phó Mạc gia về mặt võ lực, nhưng vẫn còn có người động tay động chân với công ty Mạc gia trên thương trường.
- Lá gan đúng là không nhỏ, biết bọn họ là ai không?
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút ánh sáng lạnh, hỏi.
- Cậu từng nghe nói gia tộc Roth kim khố của Châu Âu chưa?
Bàn Tử hỏi ngược lại.
- Chưa từng nghe nói, hình như có rất nhiều tiền.
Mạc Phàm lắc đầu nói.
Nếu được gọi là kim khố của Châu Âu, chắc chắn là rất có tiền.
Nhưng tiền tài, vàng bạc, châu báu đều là con số và tảng đá đối với hắn mà thôi.
- Hơn 200 năm trước gia tộc này khống chế mạch máu tài chính của Châu Âu, lúc cường thịnh thực lực có ở khắp Âu Mĩ, lúc ấy tài phú mà bọn họ khống chế bằng một nửa thế giới, cho dù hiện giờ cũng phú khả địch quốc, phàm là ngành có lãi kếch sù đều có bóng dáng bọn họ,
hiện giờ bọn họ để mắt tới dược của Mạc gia.
Bàn Tử giải thích.
- Đúng là tinh mắt, nhưng chú ý lộn nơi rồi.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.
Hiện giờ Mạc gia bán phần lớn là linh dược, tất nhiên lợi nhuận không tầm thường, nhưng những người này tìm lầm đối tượng rồi.
- Tiểu Phàm, anh mặc kệ chuyện này đi, em sắp đi gặp bọn họ rồi, để Bàn Tử đi theo em là được rồi, em có thể tự xử lý được.
Tiểu Tuyết thấy vẻ mặt Mạc Phàm giận dữ, vội vàng nói.
- Hai bọn anh đi cùng em, Bàn Tử làm thư ký của em, còn anh sẽ là vệ sĩ, chỉ bảo vệ cho an toàn của em, như vậy được không?
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Sao hắn không biết tâm tư của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết nhìn như một cô gái ôn nhu, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng muốn tự mình hoàn thành, chuyện này kiếp trước hắn đã biết.
Nhưng nếu hắn biết rõ, sao hắn có thể để người ta bắt nạt Tiểu Tuyết?
- Được rồi, vậy anh đảm bảo anh chỉ làm vệ sĩ thôi đấy nhé?
Tiểu Tuyết vẫn lo lắng nói.
- Anh đảm bảo.
Mạc Phàm cười khẽ nói. Bốn người ngồi một chiếc xe Porsche, rời khỏi trang viên Mạc gia.