Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc tiên sinh, mong cậu nể mặt Long Bác tôi, thủ hạ lưu tình!  

Nghe thấy giọng nói này, mọi người nhíu mày, nhìn về phía âm thanh phát ra.  

Chỉ thấy trên bầu trời phía nam, một bóng dáng như vì sao xẹt qua một đường cong xuống, lập tức bay tới chỗ đám Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.  

Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông từ xa đã tới trước người bọn họ, giống như máy bay chiến đấu như gió lốc xẹt qua không trung, lúc này mới thổi tới người bọn họ.  

“Rầm!” một tiếng thật lớn, ấn ký to lớn trên không hoàn toàn bị nghiền nát, tiêu tán.  

Người đàn ông rơi vào trong hố sâu, mặt đất trong hố sâu lại nứt ra.  

Chỉ là lần này không nứt ở giữa, cả hố sâu đều sụp xuống, bị nghiền nát không còn dáng vẻ của đấu trường thú, hoàn toàn biến thành một cái hố to bỏ đi.  

Quầng sáng bên cạnh hố sâu, cũng theo người đàn ông này rơi xuống mà biến mất.  

Gió lốc như đao thổi bên cạnh mọi người, khiến người ta không chỉ không mở mắt ra được, hô hấp còn vô cùng khó khăn, mãi mới dừng lại.  

Trong loạn thạch to lớn, một người đàn ông khoảng 4, 50 tuổi đeo găng tay màu trắng, bên trong mặc quân trang màu xanh lục, bên ngoài là áo bành tô, vạt áo không ngừng đong đưa theo gió, bay phấp phới.  

Thân thể ông ta không tính là cao lớn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bức khó mà hình dung, giống như nhìn lên đỉnh núi cao.  

Nhìn thấy người này, sắc mặt mọi người thay đổi.  

- Đó là Long Bác đội trưởng của đội Kiêu Long, người được xưng là trường thành của Hoa Hạ.  

Có người vô cùng khiếp sợ nói.  

Bình thường Long Bác không lộ diện, nên không có mấy ai biết ông ta.  

Nhưng Long Bác tuyệt đối là người cực mạnh trong quân nhân Hoa Hạ, thực lực còn trên Giang Thành trưởng lão Thanh Long Long Tổ.  

Nghe nói năm đó ông ta từng ngồi mộtmình trên Sơn Hải Quan, trong tình huống toàn bộ chiến sĩ hi sinh, dựa vào lực lượng của một mình, chắn Huyết Tộc và Lang Nhân Hoa Hạ có ý đồ xâm lấn Quan Ngoại [vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc] bảy ngày.  

Trong bảy ngày này, Long Bác chưa từng nghỉ ngơi, chém hơn nửa những dị tộc này, không có một người chui vào Hoa Hạ, trong số những người bị giết bao gồm Thập Nhị Huyết Kỵ Sĩ của Huyết Tộc, cùng với 8 thủ lĩnh của Lang Nhân.  

Bởi vì sự kiện này, Long Bác được người ta gọi là trường thành của Hoa Hạ, đều vô cùng nổi tiếng ở trong và ngoài nước, rất nhiều dị tộc nghe mà thay đổi sắc mặt.  

- Quả nhiên Long Bác không phải mạnh bình thường.  

Có người ngơ ngẩn nói.  

Long Bác hoành không mà đến, mới xuất hiện đã hủy sạch nơi Viên Trọng Dương dùng Càn Khôn Sơn Hải Thuật và Tống Hồng Sơn dùng Thiên Mệnh Tuyệt xây dựng, đơn giản giống như chọc thủng một tầng giấy.  

Mạc Phàm ở bên trong một lúc lâu cũng không thể làm đến bước này, nếu Long Bác ra tay với Mạc Phàm, chưa chắc sẽ yếu hơn cậu ta.  

Kình phong vừa dừng lại, mọi người vội vàng nhìn bên trong hố sâu, Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm cũng dừng bước lại.  

- Bỗng nhiên Long Bác tới, không phải được hai lão gia tử mời đến đấy chứ?  

Trong mắt Hoa Diệp hiện lên chút bất ngờ, bóng dáng lắc lư mấy cái, liền đến phía sau Long Bác.  

- Lão đại, sao ông tới nhanh vậy, còn dùng…  

Tất nhiên anh ta biết Kiêu Long đang đỗ ở đâu, dựa theo tốc độ của Long Bác phải một lát nữa mới đến được, Long Bác không chỉ đến trước, còn ra tay ngăn cản Mạc Phàm.  

- Đợi cậu nói cho tôi biết mà đến, chuyện gì cũng muộn rồi.  

Long Bác cười nói, đi về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nghe thấy giọng Long Bác, nhíu mày, tay đang giơ lên dừng lại.  

Viên Trọng Dương thấy Mạc Phàm dừng tay, trong mắt lập tức hiện lên chút chờ mong.  

- Long Bác, cứu…  

Viên Trọng Dương còn chưa nói hết câu, Mạc Phàm đã nắm lấy cổ ông ta, tay khẽ chấn động.  

Vách tường xung quanh đều bị nghiền nát, Viên Trọng Dương bị ấn tiếp vào trong vách tường.  

- Tôi muốn giết ông, sẽ không có ai cứu được ông đâu.  

Long Bác đến đây thì thế nào, có thể cứu được bọn họ sao, nghĩ hay quá nhỉ.  

Nói xong, lúc này Mạc Phàm mới buông tay xoay người lại, nhìn về phía Long Bác.  

- Long tướng quân, như vậy xem như là thủ hạ lưu tình chưa?  

- Cảm ơn Mạc tiên sinh thủ hạ lưu tình.  

Long Bác cười nói, trên mặt không có chút tức giận.  

Nếu Mạc Phàm thật sự muốn ra tay, Viên Trọng Dương đã biến thành viên bi rồi.  

Chỉ ấn Viên Trọng Dương vào trong vách tường, quả thật là hạ thủ lưu tình.  

“Bùm!” Đất đá văng ra, Viên Trọng Dương tả tơi quần áo đầy vết máu, vô cùng chật vật đi từ trong ra.  

- Long Bác, cậu còn thất thần làm gì, tiểu tử này vốn dĩ không coi trọng cậu, chúng ta cùng đối phó cậu ta, tuyệt đối có thể giữ cậu ta lại.  

Thực lực của hai bọn họ quá yếu, nơi này có thể cản trở Mạc Phàm, nhưng không có vũ khí thương tổn được Mạc Phàm.  

Nếu bọn họ đều là cao thủ Thần Cảnh, tuyệt đối có thể nghiền áp Mạc Phàm.  

Hiện giờ Long Bác tới đây, bọn họ đã có lợi khí gi ết chết Mạc Phàm rồi.  

Long Bác được gọi là trường thành Hoa Hạ, trước đó được gọi là thần kiếm Hoa Hạ, thực lực phi phàm, nhất là bản lĩnh giết người càng không giống người thường.  

Có ông ta và Tống Hồng Sơn hạn chế Mạc Phàm, Long Bác sẽ có cơ hội lớn chế phục Mạc Phàm.  

- Ông cùng phe với bọn họ à?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Long Bác nói.  

- Mạc tiên sinh quá lo rồi, trước đó không lâu tôi có gặp hai vị này, nhưng mà không thân, chỉ hợp tác một chút với bọn họ mà thôi, hơn nữa tôi là quân nhân.  

Long Bác cười nhạt nói.  

Vẻ mặt Viên Trọng Dương sửng sốt, gương mặt già nua lập tức nóng rát, giống như bị người ta tát một cái.  

Giống như tiểu giáp nói với tiểu bính tiểu ất là anh em của tôi, sau đó tiểu ất nói thẳng tôi không quen tiểu giáp.  

- Long Bác, cậu!  

- Sao thế, Viên thiên sư, ông có gì bất mãn à, nếu là như vậy, vậy tôi mặc kệ chuyện này nhé.  

Long Bác hơi nhếch miệng cười nói, nhưng không có ý nói đùa.  

Viên Trọng Dương vừa định nói thì nuốt lời muốn nói xuống, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận phẫn nộ.  

Nếu Long Bác tới vào lúc này, cậu ta sẽ là thịt cá trên thớt gỗ, mặc Mạc Phàm xâu xé.  

- Hừ, chúng ta đợi coi!  

Viên Trọng Dương hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.  

Long Bác làm như không nghe thấy, một tay ấn lên mặt đất, một trận pháp sáng lên.  

Âm thanh “ù ù” vang lên, mặt đất lõm xuống nhanh chóng biến thành mặt phẳng như trước đây, khôi phục lại như lúc ban đầu.  

Nếu không phải Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn vô cùng chật vật, nơi này giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

Hố sâu biến mất, một tay Long Bác vươn ra, cách không nắm lấy cha con Tống Thiên Dưỡng, năm ngón tay nắm chặt.  

“Răng rắc!” Tiếng xương gãy vang lên, hai cha con vốn đang đứng lập tức ngã xuống, xương đùi bị bóp nát, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên.  

- A, chân của tôi!  

- Long Bác, cậu có ý gì đây?  

Tống Hồng Sơn nhíu mày, tức giận quát.  

- Tống Hồng Sơn, mạo phạm Mạc tiên sinh, tôi làm vậy đã vô cùng lưu tình, nếu ông không muốn Tống gia ông tuyệt hậu, vậy đừng nói chuyện thì hơn.  

Long Bác hừ lạnh một tiếng nói.  

Theo ông ta biết, tuy chuyện tối nay là do Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn bố trí, nhưng vì hai người này mà ra, tất nhiên không thể bỏ qua như vậy.  

Tống Hồng Sơn nắm chặt tay vang răng rắc, nhưng không nói nữa.  

Làm xong những chuyện này, Long Bác đi đến trước người Mạc Phàm, vô cùng khách sáo hỏi:  

- Mạc tiên sinh, tôi đảm bảo sau này không có ai ở Hồng Kông sẽ gây sự với cậu, chuyện tối nay có thể bỏ qua như vậy không?  

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK