Nhìn thấy Mạc Phàm và Tiểu Ngọc vẫn còn đang ở đây, hai người đều cười hung ác nham hiểm, nhất là Lưu gia lại càng vui vẻ hơn.
Không đi là được, ông ta còn sợ lá gan tên nhóc này không đủ lớn sẽ chạy trốn mất.
Chỉnh tên nhóc này trước rồi lấy lại vòng tay gỗ trầm hương, cô bé kia thì không đáng nhắc tới, ngọc giá trị trăm vạn rất hợp ý ông ta.
- Đây là la bàn mày muốn.
Lưu gia vỗ cái hộp phong cách cổ xưa trong tay.
Mạc Phàm nhướng mày lên.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, ánh mắt không ít người dời đi nhìn nơi phát ra tiếng.
Chợ đồ cổ có đường dành riêng cho người đi bộ, đường phố rộng rãi có thể để ba chiếc xe tải… song song, bình thường đều chặn lại, người có thân phận địa vị mới được lái xe vào.
“Cạch…”
Tiếng phanh xe vang lên, ba chiếc xe dừng trước cửa Điểm Kim Đường, vài người bước từ trong xe ra, cầm đầu là một đại hán cao lớn uy vũ làm người ta sợ hãi, trên người quấn băng vải.
Lưu gia vừa thấy người đi ra, lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
- Nhóc con, tao đã mang la bàn đến, nhưng mày có bản lĩnh cầm lấy không lại là chuyện khác.
Ông ta tự nhận đánh nhau không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng những người ông ta mời đến chắc chắn có thể đối phó được Mạc Phàm.
Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, nhìn lướt qua đám người đi ra, cười nói:
- Vậy sao?
- Nhóc con, còn chưa từ bỏ ý định sao, tao sẽ làm mày chết tâm phục khẩu phục.
Lưu gia cười đắc ý nói, xoay người nghênh đón người đi tới.
- Ha ha, đợi đấy.
Tôn Hữu Tài lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
Người vây quanh Điểm Kim Đường đều tản ra, Lưu gia không gọi nhiều người đến lắm, chỉ có mười mấy người.
Nhưng tất cả đều lái xe đến, chắc chắn so thân phận địa vị, đám tiểu thương người bán hàng rong như bọn họ không thể so được, lần này không cứu được tên nhóc kia rồi.
- Haizz, vừa rồi bảo cậu ta đi thì không chịu, lần này xong rồi, Lưu gia đã gọi người đến.
Có người thương tiếc nói.
- Thôi, tên nhóc này tự tìm đường chết, cũng không oán được chúng ta.
- Chắc chắn tên nhóc này học võ đến ngốc rồi.
Bên cạnh Mạc Phàm, Tiểu Ngọc thấy mấy chiếc xe đến, tay nhỏ chủ động nắm lấy Mạc Phàm, nắm chặt lấy, vẫn không có ý định rời đi như trước.
- Hào ca, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nếu không đến tôi sẽ xong đời mất.
Lưu gia đi đến bên cạnh A Hào, bộ dạng vô cùng nhiệt tình.
Thấy trên người A Hào quấn vải, những người khác cũng có vết thương nhỏ, ông ta không khỏi tò mò hỏi:
- Hào ca, các anh em làm sao vậy?
A Hào nhíu mày, không có trả lời.
Chuyện tối qua không vẻ vang gì, tính cả anh ta với hơn hai mươi anh em, vậy mà không đánh lại Mạc Phàm một học sinh trung học.
Không chỉ không đánh lại được, cuối cùng còn làm Đường Long ca đền 50 vạn phí áy náy, chuyện này làm anh ta vô cùng buồn bực, kìm nén cả ngày nay.
Nghe Lưu Tam nói có người gây sự trong tiệm ông ta, anh ta không hỏi nhiều liền mang người đến.
Người này gặp phải anh ta đúng là xui xẻo, anh ta đang không có chỗ trút giận.
- Người tới gây sự trong tiệm ông đâu?
- Là tên nhóc kia.
Lưu Tam chỉ vào Mạc Phàm, đắc ý nói.
Tuy A Hào không nói, ông ta cũng đoán được chắc chắn A Hào đánh trúng tấm sắt, đang nổi nóng.
A Hào phẫn nộ vô cùng kinh khủng, không phải ông ta chưa từng thấy, thậm chí ông ta còn tưởng tượng ra được cảnh A Hào bóp nát xương Mạc Phàm.
Mọi người lập tức tránh ra một đường, để tránh bị chỉ đến, chỉ đến sẽ có phiền phức.
A Hào nhìn theo ngón tay Lưu Tam chỉ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, ngực bắt đầu đau đớn.
Thân thể anh ta mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cơ bản chưa từng sinh bệnh, lại chưa từng bị thương.
Cú đánh ngày hôm qua của Mạc Phàm, tuy không ảnh hưởng đến việc ăn uống đi đường, nhưng chắc chắn không ai ra tay được như Mạc Phàm.
- Ông chắc chắn Mạc tiên sinh tới tiệm ông gây chuyện sao?
A Hào hỏi.
- Không sai, chính là nó.
Lưu Tam nói rất chắc chắn, trên mặt đều là đắc ý.
Ngoại trừ tên nhóc này ra còn ai dám gây sự trên địa bàn của ông ta?
Nhưng ông ta lập tức cảm thấy có chỗ không đúng.
- Mạc tiên sinh? Hào ca, Mạc tiên sinh gì cơ?
A Hào không để ý đến Lưu Tam, vội vàng đi đến chỗ Mạc Phàm, cung kính hỏi:
- Mạc tiên sinh, sao cậu lại ở đây.
- Tới mua chút đồ, anh thì sao, vết thương tối qua đỡ hơn chưa?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Trán A Hào lại chảy mồ hôi, xấu hổ, anh ta không thể nói anh ta tới giúp Lưu Tam chỉnh Mạc Phàm được.
Ngày hôm qua đại tiểu thư Tần gia tự mình ra mặt giúp đỡ, ngay cả lão đại Đường Long của anh ta cũng phải nhận lỗi với Mạc Phàm, anh ta chỉ là thuộc hạ của Đường Long lại càng không thể trêu chọc.
- Tôi nghe Lưu Tam nói có người quấy rối trong tiệm ông ta, tôi nghe nói giống Mạc tiên sinh, nên nhanh chóng qua đây, không ngờ thật sự là cậu.
A Hào vội nói.
Tất nhiên anh ta không thể nói thật hoàn toàn được.
Nếu không Lưu Tam không có kết cục tốt, anh ta cũng không có.
- Hả…?
Lông mày Mạc Phàm nhướng lên, cười lạnh lùng:
- Vậy sao?
- Đương nhiên, Mạc tiên sinh đợi một lát.
A Hào nói xong ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Lưu Tam.
- Hào ca, làm sao vậy?
Lưu Tam mờ mịt hỏi.
Sao lại thế này, chẳng lẽ Hào ca quen biết tên nhóc này sao?
- Làm sao vậy à, ngay cả Mạc tiên sinh cũng dám đắc tội, có phải ông chán sống rồi hay không?
A Hào nói xong giơ tay tát vào miệng ông ta một cái.
“Bốp” một tiếng, Lưu Tam lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, che mặt vẻ mặt không hiểu gì.
Một cái tát đánh ra, người xung quanh lập tức sửng sốt.
- Rốt cuộc người tới giúp ai thế, nhìn bộ dạng tên nhóc này, rõ ràng do Lưu gia mời đến mà.
- Chẳng lẽ bối cảnh của học sinh này rất sâu, ngay cả người Lưu gia mời tới cũng sợ hãi sao?
Ánh mắt đám người nhìn về phía Mạc Phàm thay đổi, tràn đầy vẻ tò mò.
Không chỉ người xung quanh tò mò, Lưu Tam cũng vô cùng sửng sốt.
Người ông ta gọi tới giúp, không chỉ không chỉnh tên nhóc này giúp ông ta, trái lại còn tát ông ta một cái, chuyện này không bình thường.
Ông ta và A Hào có giao tình bảy tám năm, cái tát vừa rồi ít nhất phải bảy tám phần lực.
- Hào ca, cậu đây là?
- Ông còn không biết xấu hổ hỏi à, còn không nhanh qua đó xin lỗi Mạc tiên sinh?
A Hào tức giận nói.
Cũng may anh ta phản ứng nhanh, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Cả đám người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Mạc Phàm, luận về bối cảnh lại càng cách xa Mạc Phàm vạn dặm, chỉ có thể để Lưu Tâm ấm ức rồi.
- Xin lỗi cậu ta sao?
Trong mắt Lưu Tam tràn đầy vẻ không cam lòng, ông ta chưa từng cúi đầu với bất luận kẻ nào ở chợ đồ cổ, nhất là một tên nhóc con.
A Hào thấy Lưu Tam còn không phục, nhíu mày, trong mắt hiện lên chút ánh sáng lạnh, nhỏ giọng nói:
- Nói cho ông biết, đừng nói ông phải cúi đầu trước Mạc tiên sinh, tối hôm qua Long ca cũng phải xin lỗi Mạc tiên sinh đó, nếu ông muốn chết thì đừng xin lỗi, nhưng đừng làm liên lụy đến tôi.
Mắt Lưu Tam mở to, hai mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, hít sâu vài hơi khí lạnh.
Phân lượng của những lời này quá lớn, Long ca mà A Hào nói chỉ có một, đại lão Đường Long ở thành phố Đông Hải, cũng là chỗ dựa vững chắc của ông ta ở chợ đồ cổ.
Ngay cả chỗ dựa vững chắc của ông ta cũng phải xin lỗi đứa con nít này, vậy ông ta càng không đáng nhắc tới.
Nghĩ vậy, sắc mặt ông ta tái nhợt, đầu gối cũng mềm nhũn.
Vậy mà ông ta chọc phải người lợi hại như vậy, vừa rồi ông ta còn tuyên bố quyết không để yên chuyện này.
Quả thật không thể để yên chuyện này, không phải ông ta không để yên, mà tên nhóc này không muốn để yên cho ông ta.