Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc Phàm, cuối cùng cậu cũng ra ngoài rồi, cậu muốn đi đâu đây, cậu không biết bây giờ cậu là nhân vật nguy hiểm, không thể ra ngoài tùy tiện à?  

Âu Dương Nhược Tuyết tức giận hỏi, oán khí trên mặt còn nồng đậm hơn khi nhìn thấy Mạc Phàm.  

Cô ta đường đường là một trong những người thừa kế ngũ lão, đừng nói là đến Giang Nam, cho dù đến thủ đô cũng sẽ được người ta vô cùng tôn quý.  

Tuy cô ta không thích như vậy, nhưng đến Mạc gia lại không được người ta tôn kính lắm.  

Mạc gia chỉ sắp xếp cho cô ta một phòng vô cùng bình thường, không nói tới nghi thức hoan nghênh long trọng, ngay cả hạ nhân cũng không sắp xếp cho cô ta, ăn cơm đều phải tự mình đi ăn.  

Ba ngày nay cô ta ở Mạc gia, nếu không phải cô ta chủ động tới gần những người khác, từ đầu đã không có ai để ý tới cô ta, giống như cô ta không tồn tại, hoàn toàn không coi cô ta ra gì.  

Mạc Phàm thì trốn ở trong động thiên, không thấy bóng người.  

Từ khi cô ta trở thành người thừa kế ngũ lão tới nay, thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy.  

Nếu không phải cô ta chủ động yêu cầu đi theo Mạc Phàm, chắc chắn cô ta đã quay đầu rời đi, không muốn ở nơi rách nát này một phút nào.  

- Anh, vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này là ai thế, vì sao chị ấy lại nói anh là nhân vật nguy hiểm?  

Tiểu Vũ nhìn Âu Dương Nhược Tuyết, tò mò hỏi.  

Cô quen hết khách của Mạc gia, chỉ riêng Âu Dương Nhược Tuyết là rất lạ mắt, hoàn toàn không có ấn tượng gì.  

- Người của hội ngũ lão, chúng ta đi thôi, anh mang em ra ngoài chơi, không cần để ý tới cô ta.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Âu Dương Nhược Tuyết nói, trên mặt hắn tràn đầy dịu dàng kéo Tiểu Vũ nói.  

Thời gian này hắn luôn bận rộn đủ chuyện, đối với cha mẹ và Tiểu Vũ là chung đụng thì ít xa cách thì nhiều.  

Nếu đám Trần Huyền Phong ở Giang Nam, vậy thì dẫn Tiểu Vũ đi cùng gặp bọn họ.  

- Em cũng có thể đi cùng sao, tốt quá rồi, chúng ta đi nhanh thôi.  

Trước mắt Tiểu Vũ sáng lên, kéo Mạc Phàm muốn đi.  

Âu Dương Nhược Tuyết ở bên cạnh tức điên lên.  

Những người khác còn chưa tính, cô ta độ lượng nên có thể nhịn, vậy mà Mạc Phàm này cũng coi cô ta như không tồn tại.Cô ta có cảm giác mình đi theo Mạc Phàm không phải đến nhìn Mạc Phàm gặp chuyện không may, mà đến tìm ngược.  

- Mạc Phàm, cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao, các cậu muốn đi đâu?  

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, vô cùng tức giận nói.  

- Tôi, Mạc Phàm, có cần phải báo hành trình với cô không?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

- Cậu!  

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

Nếu cô ta có thể điều động vệ tinh và hệ thống phòng hộ của Hoa Hạ, nhất định sẽ khiến Mạc Phàm bại lộ hoàn toàn dưới vệ sinh nước ngoài, để những thế lực này nổ chết Mạc Phàm mới sảng khoái.  

- Mạc Phàm, cậu đợi đó cho tôi, chúng ta đi coi, sẽ có lúc cậu phải cầu xin tôi.  

- Còn nữa, cho đến lúc này, chúng ta không chỉ tính toán ân oán gần đây mà thôi, cậu giết Âu Dương Minh Nhật chú của chúng tôi, chúng ta cũng phải tính toán một chút.  

Âu Dương Nhược Tuyết nghiến răng, nói tiếp.  

Lúc trước Mạc Phàm giết người rất có uy vọng ở Hoa Hạ, Âu Dương Minh Nhật là thành viên của Long Hoa Hội, người của Âu Dương gia bọn họ.  

Tuy Âu Dương Minh Nhật rời khỏi Âu Dương gia bọn họ, nhưng người của Âu Dương gia bọn họ không phải ai cũng có thể giết.  

Đây cũng là lý do từ lúc bắt đầu, cô ta đã coi Mạc Phàm là kẻ thù.  

Mạc Phàm hơi nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  

Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.  

Hắn vốn nghi ngờ vì sao Âu Dương Nhược Tuyết luôn có địch ý với hắn, hắn không nhớ rõ có từng gặp Âu Dương Nhược Tuyết, hay từng tiếp xúc với Âu Dương gia hay không.  

Nếu chỉ vì hắn khiến thế lực ngoại quốc chú ý tới, cũng không đến mức khiến Âu Dương Nhược Tuyết có địch ý với hắn như vậy.  

Hóa ra vấn đề nằm ở đây, Âu Dương Minh Nhật là chú của Âu Dương Nhược Tuyết.  

- Nếu cô muốn báo thù, tốt nhất là thừa dịp bây giờ, đợi sau này cô sẽ không có cơ hội đâu, nhưng nếu cô muốn báo thù, tốt nhất là Âu Dương gia của cô có thể đỡ được một kích giống ở cửa địa ngục.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Âu Dương Nhược Tuyết muốn báo thù thì cứ việc tới, nếu không sợ chết là được.  

- Còn nữa, nếu cô muốn báo thù thì cứ việc nhằm vào tôi, nếu cô dám ra tay với người nhà của tôi, cô sẽ biết hậu quả.  

Mạc Phàm không thèm nhìn Âu Dương Nhược Tuyết, nói tiếp.  

Một câu đơn giản, cơ thể Âu Dương Nhược Tuyết không khỏi run lên, giống như một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén để ở sau lưng cô ta, chỉ cần cô ta hành động thiếu suy nghĩ, sẽ bị thanh kiếm này đâm xuyên tim.  

Trong chớp mắt lông mày cô ta nhíu lại, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.  

Cô ta tự thấy thực lực của mình không kém, cho dù là khi đối mặt với ngũ lão cô ta cũng chưa từng có cảm giác này, Mạc Phàm là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vậy mà cho cô ta cảm giác bị cường đại đè ép.  

- Hừ, yên tâm đi, bổn đại tiểu thư không bỉ ổi như vậy, nhưng bổn đại tiểu thư lấy 100 viên linh thạch ra đánh cược, sẽ có ngày cậu hối hận.  

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.  

Cô ta thân là người của hội ngũ lão, tất nhiên sẽ không ra tay với người Mạc gia, nhưng sẽ không nuốt cục tức này dễ dàng.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, cũng không để ý tới Âu Dương Nhược Tuyết nữa, dẫn Tiểu Vũ rời khỏi trang viên Mạc gia, đến một nhà hàng ở Giang Nam.  

Âu Dương Nhược Tuyết do dự một lát, vẫn đi theo.  

… L  

úc này trên hải vực gần tỉnh Giang Nam, có chín chiếc du thuyền trang trí vô cùng xa hoa đang đỗ ở đây.  

Giữa các du thuyền là một cầu nổi hoa lệ nối chúng với nhau, du khách mặc trang phục giá trị xa xỉ có thể tự do qua lại cầu nổi đễn mỗi du thuyền.  

Người trên những chiếc du thuyền này, nếu không phải là đệ tử thế gia trên quốc tế, cự phách thương giới, thì là minh tinh và người mẫu thường xuất hiện trong phim điện ảnh và truyền hình trên TV, kém nhất cũng là tiểu sinh đang nổi tiếng ở Hoa Hạ.  

Nếu nhìn thấy minh tinh Hollywood nào đó ở đây, sẽ không có ai cảm thấy kỳ lạ.  

Những người này tụ tập trên du thuyền không phải vì chuyện gì khác, đúng là cử hành thịnh yến Thiên Tứ một năm một lần.  

Thịnh yến này mới bắt đầu không lâu, dùng phương thức du thuyền, để cự phách thương giới Hoa Hạ có cơ hội trao đổi với một số tài phiệt ngoại quốc.  

Tuy mỗi lần chỉ diễn ra bốn ngày, nhưng trong bốn ngày này có thể sinh ra rất nhiều hợp động trên vạn.  

Cho nên mỗi lần bắt đầu thịnh yến Thiên Tứ, đều tạo ra vô số chấn động.  

Nhưng mà lúc này, trong một góc xó tầng hai du thuyền nào đó.  

Mấy người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha bằng da thật nhập khẩu từ Ý, uống Louie 16 sang quý, nhìn đôi vợ chồng ở phía đối diện.  

Đôi vợ chồng này ăn mặc cũng không rẻ, quần áo và trang sức tuyệt đối là mấy chục vạn, nhưng trên mặt bọn họ đều là lúng túng.  

- Trần tiên sinh, ông suy nghĩ thế nào, đây là cơ hội cuối cùng của các ông đó, con trai phế vật của ông làm chuyện súc sinh như vậy với con gái tôi, ông nói xem các ông làm theo lời tôi nói, chuyển nhượng thứ kia cho tôi, tất cả chúng ta đều vui vẻ, hay là bây giờ tôi muốn làm gì thì làm?  

Trong đó có một người đàn ông mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, đeo kính gọng vàng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK