- Cô nói xong rồi à?
Lão phụ và Hà Thi Thi nhíu mày, vẻ mặt khẽ đổi.
- Tiểu tử, cậu nghĩ kỹ chưa?
Lão phụ lạnh giọng hỏi.
Bà ta không tin, tiểu tử này sẽ không đi vào khuôn khổ.
Đợi tiểu tử này đi vào khuôn khổ, ngay cả tiểu tử này cũng giết luôn.
Không phải thích cứu những phàm nhân này sao, vì cứu phàm nhân đi chết đi.
- Chuyện này căn bản không cần suy nghĩ, đi chết đi!
Tay hắn hạ xuống, lúc này hỏa kiếm chém xuống.
“Phập!”
Đầu lão phụ như cắt dưa hấu, bị cắt làm đôi ngay tại chỗ, ngọn lửa theo vết chém làm cháy đầu lão phụ.
Một kiếm này chém xuống, lão phụ không lập tức chết ngay, bà ta bị chém đầu thành hai, hai con mắt không đối xứng khẽ đảo, bên trong tràn đầy vẻ khó mà tin được.
Vậy mà tiểu tử này dám ra tay, chém đầu bà ta làm đôi?
“A…” Lão phụ phát ra tiếng kêu thê lương.
Tiếng kêu chỉ vang lên một lát, đầu lão phu “bốp” một tiếng rơi xuống đất, bị ngọn lửa nhanh chóng nuốt lấy, mùi khét truyền trong ngọn lửa ra.
Đầu người này bị đốt hủy, trong một phòng ngủ tối như mực ở biệt thự.
Trên giường lắc lư một lát, giống như người chết chìm vùng vẫy ở trong chăn.
Rất nhanh trên giường an tĩnh lại, máu loãng tanh hôi chảy từ trên giường xuống.…
Ở cầu thang, vẻ mặt Hà Thi Thi sửng sốt, cô ta không ngờ Mạc Phàm dám giết người của Vu Thần Giáo bọn họ.
Cho dù bọn họ không phải người của Vu Thần Giáo, nhưng ba mạng đang bị bọn họ nắm trong tay, vậy mà tiểu tử này cũng dám ra tay.
- Mạc Phàm, cậu dám giết người Vu Thần Giáo chúng tôi, chẳng lẽ cậu không sợ Vu Thần Giáo chúng tôi trả thù, chẳng lẽ cậu không sợ tôi giết ba người họ?
Hà Thi Thi nhíu mày, nhìn Mạc Phàm chăm chú với vẻ phẫn nộ nói.
Tay cô ta hơi dùng lực, sắc mặt Lỗ Lão Hổ lập tức xanh mét, hai chân liên tục đá loạn trong không trung.
Mạc Phàm chém lão phụ kia xong, xoay người lại, ánh mắt vô cùng rét lạnh, một tay cầm kiếm đi về phía Hà Thi Thi, căn bản không thèm quan tâm.
Lỗ Lão Hổ nghe thấy ba chữ Vu Thần Giáo, trước đó còn khuyên hắn đưa cái răng kia cho Vu Thần Giáo, đủ để thấy Vu Thần Giáo đáng sợ đến mức nào.
Nhưng sau khi Lỗ Lão Hổ thấy rõ bộ mặt thật của Hà Thi Thi, ông ta không do dự đánh về phía cô ta.
Một người bình thường còn sợ Vu Thần Giáo, y tiên bất tử hắn, sao có thể sợ Vu Thần Giáo?
Còn ba mạng kia sao?
Muốn giết người trước mặt y tiên bất tử hắn, kiếp trước không dễ dàng như vậy, một đời này lại càng đừng nghĩ đến chuyện đó.
Hắn liếc nhìn thoáng qua con trai Lỗ Lão Hổ bên cạnh cầu thang ở tầng hai, trong mắt chớp lóe sắc lạnh.
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt con trai Lỗ Lão Hổ lập tức thay đổi, giống như rất thống khổ, hay như là đang vùng vẫy.
Chỉ trong phút chốc, trên gương mặt xanh mét của con trai Lỗ Lão Hổ lóe sáng bạch quang, một bóng trắng bay từ trong cơ thể con trai Lỗ Lão Hổ ra, đúng là Cổ Mạn Đồng lúc trước.
- Còn không đi đầu thai, phải đợi tôi diệt cậu sao?
Mạc Phàm nói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Thân thể bóng trắng kia run lên, giống như bị sét đánh, bay thẳng đến chỗ Mạc Phàm quỳ xuống.
- Đi đi!
Mạc Phàm nói.
Cổ Mạn Đồng này lạy Mạc Phàm, thân thể nhanh chóng biến mất giống như hạt cát, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Lúc này sắc mặt con trai Lỗ Lão Hổ mới khôi phục bình thường, tay mềm nhũn, lảo đảo lùi về một bên, mẹ Lỗ Lão Hổ và dao găm trong tay cậu ta rơi xuống.
Tay Mạc Phàm tạo pháp thuật, hai luồng mây trôi bay về phía hai bà cháu, khẽ để bọn họ trên đất.
Vẻ mặt Hà Thi Thi thay đổi, trong đôi mắt lộ ra một chút bối rối hiếm có.
Lúc trước Cổ Mạn Đồng này không đủ thể, còn có thể bị Mạc Phàm đuổi đi.
Nhưng trải qua cô ta thêm vào lần nữa, bổ sung đủ mệnh hồn, lại từ trong bụng cô ta ra, Cổ Mạn Đồng này nên chỉ nghe mình cô ta, vậy mà lại được Mạc Phàm siêu độ.
- Cậu làm như thế nào vậy?
Hà Thi Thi hoảng sợ hỏi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không trả lời.
Trong cơ thể Cổ Mạn Đồng này có một đạo linh khí của hắn, vốn là bảo vệ Cổ Mạn Đồng luân hồi chuyển thế, Cổ Mạn Đồng lại bị Hà Thi Thi triệu hồi về.
Đạo linh khí này không chỉ bảo vệ Cổ Mạn Đồng chuyển thế, giết nó cũng rất dễ dàng.
Ở giữa diệt vong và chuyển thế, Cổ Mạn Đồng lựa chọn cái sau, chỉ thế thôi.
Nhưng nếu không có đạo linh khí này, quả thật hắn muốn cứu mẹ và con trai Lỗ Lão Hổ thì hơi phiền phức.
- Cô tự mình thả ông ta ra, hay tôi tự tới?
Kiếm trong tay Mạc Phàm chỉ về phía xa, lạnh giọng hỏi.
- Cậu!
Lông mày Hà Thi Thi nhíu chặt lại, trong mắt đầy lửa giận.
Cô ta đường đường là thánh nữ của Vu Thần Giáo, cho dù là ở Vu Thần Giáo, cũng không có ai dám nói chuyện với cô ta như thế.
Đứa bé này còn nhỏ tuổi hơn cô ta, có khả năng ngay cả ngực phụ nữ cũng chưa được chạm, vậy mà dám uy hiếp cô ta.
- Tôi tự đến đi, cô hạ Ái Tình Hàng với ông ta, nếu cô muốn chịu nỗi khổ phản phệ của Ái Tình Hàng, cứ việc ra tay.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Nói xong, hắn không kiêng nể gì đi về phía Hà Thi Thi.
Khi ở trên xe tới đây, hắn đã nhìn ra Lỗ Lão Hổ trúng Ái Tình Hàng.
Loại Hàng Đầu Thuật này, cả hai đều bị hạ thuật.
Người trúng loại hàng thuật này, cho dù đối phương đẹp xấu béo gầy, đều biến thành người hoàn mỹ nhất trong mắt đối phương, so với một số mị dược, mê tình dược gì đó tốt hơn nhiều.
Hàng Đầu Sư nữ sẽ hạ Hàng Đầu Thuật lên người mà mình thích nhất.
Hà Thi Thi hạ Ái Tình Hàng với Lỗ Lão Hổ, tất nhiên trên người mình cũng có.
Nếu trúng loại hàng thuật này, bất luận thế nào Hà Thi Thi đều không gi ết chết Lỗ Lão Hổ, nếu gi ết chết Lỗ Lão Hổ sẽ chịu phản phệ của Ái Tình Hàng mà chết.
Vẻ mặt Hà Thi Thi khiếp sợ, lông mày nhíu chặt lại, tiểu tử này không chỉ biết Ái Tình Hàng, ngay cả chuyện cô ta hạ Ái Tình Hàng với Lỗ Lão Hổ cũng biết.
Cô ta từng thấy bộ dạng phản phệ Ái Tình Hàng của một chị em, mỗi ngày đều phải chịu nỗi khổ tình độc cắn tâm, sống không bằng chết, quả thật cô ta không có ý định giết Lỗ Lão Hổ.
- Rốt cuộc cậu là ai?
Mạc Phàm còn trẻ tuổi, không chỉ hiểu rõ Hàng Đầu Sư bọn họ trong lòng bàn tay, thực lực cũng rất mạnh.
Có lẽ không bằng vu chủ bọn họ, nhưng kém vu chủ bọn họ nhiều lắm.
Thiên tài như vậy, nếu không phải thiếu gia đại thế gia, cũng là đệ tử quan trọng của danh môn đại phái.
- Tôi là ai cô không cần biết, nhưng có một chuyện tôi có thể nói cho cô biết, vì sao bác sĩ Hoàng mà cô mời không đến, bởi vì tất cả những người của Hoàng gia đều bị tôi diệt, anh ta muốn tới cũng không tới được.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Những lời này của hắn như một tảng đá to rơi vào trong nước, một tảng đá tạo ra hàng ngàn tầng sóng.
- Cái gì?
Trong phòng khách ngoại trừ Mộc Phong Nhạc và tiểu hồ ly ra, mọi người đều sửng sốt.
Nhất là Lỗ Lão Hổ và Hà Thi Thi, thực lực của Hoàng gia thế nào, hai người bọn họ rõ nhất.
Thế gia ngàn năm, nuôi nhốt yêu thú Tiên Thiên ngàn năm, lại bị tiểu tử 16, 17 tuổi là Mạc Phàm diệt?
Là Hoàng gia quá yếu, hay thực lực của tiểu tử này quá mạnh?
So với hai loại khả năng này, bọn họ càng tin tưởng đây là giả.
Mắt Hà Thi Thi hơi nheo lại, trong mắt đều là không dám tin.
Cô ta xoắn xuýt một lúc, liền đưa ra quyết định.
- Tôi trả lại người cho cậu đó, nhưng cái răng kia tôi sẽ còn quay lại lấy, đợi đó, cản trở Vu Thần Giáo chúng tôi làm việc, giết người Vu Thần Giáo, không dễ giải quyết như vậy đâu.
Hà Thi Thi tức giận nói.
Cô ta dùng lực ném Lỗ Lão Hổ, thân thể to béo của Lỗ Lão Hổ bay lên trên lầu.
Một mảnh huyết quang sáng lên trên người cô ta, thân thể trắng nõn của cô ta nhanh chóng hóa thành huyết vụ.
Chỉ trong chớp mắt, nửa người dưới đã biến thành huyết vụ, áo da màu đen rơi xuống, lộ ra nửa người trên hoàn mỹ không tỳ vết.
Làn da như ngọc, bộ ngực cao ngất, cho dù chỉ là nửa người, cũng làm huyết khí người ta tuôn trào.
- Mạc Phàm, ngày khác chúng ta gặp lại, hi vọng đến lúc đó cậu vẫn còn cười được.
Hà Thi Thi lạnh lùng nói.
Nói xong, nửa người trên của cô ta cũng biến thành huyết vụ, bay ra bên ngoài.