Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!” một tiếng thật lớn, giống như uy long bay với tốc độ cao đụng phải trái bom, bay thẳng lên không trung lộn nhào mấy vòng.  

Trong xe, trên người Tưởng Vân Thiên và mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt kia chớp lóe hắc quang, bảo hộ hai bọn họ ở bên trong.  

Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt kia ôm lấy Tưởng Vân Thiên bị tiếng sấm chấn đắc thất điên bát đảo, giẫm lên xe đang bay trong không trung, nhanh chóng rời xa tia chớp kia.  

Quần áo thiếu vải trên người cô ta cũng nhanh chóng thay đổi, biến thành trang phục thị nữ trên bích họa Ai Cập cổ đại, trong mắt cô ta lóe sáng ánh sáng lạnh, cảnh giác nhìn về phía lôi điện.  

- Mạc Phàm?  

Lôi điện chớp lóe qua, một bóng người xuất hiện, đúng là Mạc Phàm.  

- Hai người không đi đâu được, chỉ có thể chết ở Hoa Hạ.  

Mạc Phàm nhìn mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ, lạnh lùng nói.  

Mỹ nữ nhìn thấy Mạc Phàm, cơ thể cao gầy không tự chủ được lùi về sau mấy bước, trong đôi mắt không ngừng đảo vừa có cảnh giác lại có tò mò.  

- Vậy mà Mạc tiên sinh có thể đuổi tới tận đây?  

- Nếu cô tới Hoa Hạ tôi, vì sao tôi không đuổi được tới đây?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

- Xem ra mang theo ông ta là một sai lầm.  

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua Tưởng Vân Thiên trong tay cô ta, cười tự giễu nói.  

Mạc Phàm có thể tìm được tới đây, phần lớn là vì Tưởng Vân Thiên trong tay cô ta.  

- Cô tới Hoa Hạ là sai lầm, mang theo ông ta đi, phải dùng huyết mạch tương đồng với tôi trong cơ thể ông ta để đối phó Mạc gia tôi, càng là sai lầm trong sai lầm.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Chắc chắn mỹ nữ cổ trang Ai Cập này là sứ đồ của Nguyền Rủa Chi Thần, cô ta hoàn toàn có thể mặc kệ Tưởng Vân Thiên, bởi vì Tưởng Vân Thiên dùng xong sẽ là phế vật, nhưng sứ đồ này vẫn mang Tưởng Vân Thiên đến Ai Cập, chỉ có thể là muốn dùng huyết mạch giống hắn trong cơ thể Tưởng Vân Thiên đối phó Mạc gia, hẳn là không còn giải thích khác.  

Nhưng nếu mưu mô nhiều hơn, cũng cần phải trả cái giá lớn hơn.  

Nguyền Rủa Chi Thần muốn dùng huyết mạch của Tưởng Vân Thiên đối phó hắn, thì sẽ bị hắn tìm được.  

Trong lúc hắn nói chuyện với mỹ nữ mặc cổ trang, Tưởng Vân Thiên đã tỉnh lại từ trong va chạm.  

Ông ta lắc đầu, vốn là nhìn thoáng qua Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, trên mặt là trắng bệch.  

Ô ố ố ấ ấ ếÔng ta chỉ muốn trốn tới Ai Cập, thì không phải e sợ Mạc Phàm, nhưng trước khi chưa rời khỏi Hoa Hạ, ông ta sợ nhất là Mạc Phàm, cháu ngoại danh trấn thế giới của ông ta.  

- Tiểu Phàm?  

Ông ta nhìn thoáng qua mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nắm lấy ông ta và Bugatti Veyron bị đốt trên đất, đôi mắt chớp một lát, vẻ mặt mờ mịt.  

- Cô là ai, đây là tình huống gì thế, hai người cùng phe sao?  

Một đạo tiếng sấm vang lên Mạc Phàm tới, ông ta còn bị một người phụ nữ hơi quen thuộc lại xa lạ nắm trong tay.  

- Em mới phục vụ anh xong, sau khi hầu hạ xong thì anh quên tư vị sảng khoái đó rồi à?  

Mỹ nữ mặc cổ trang cười quyến rũ, lạnh lùng nói.  

- Sao cô lại biến thành như vậy, còn nữa vì sao cô…  

Tưởng Vân Thiên nhìn Tiểu Toa với vẻ nghi ngờ, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

Tiểu Toa chỉ là người phụ nữ ngốc bị ông ta lừa dối hầu hạ mới đúng, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này, còn có thể xách ông ta đứng trong không trung.  

Mạc Phàm lắc đầu, hắn tưởng rằng Tưởng Vân Thiên biết rất nhiều, xem ra Tưởng Vân Thiên bị mê hoặc không nhẹ.  

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng đối với hắn, hắn chỉ cần biết Tưởng Vân Thiên có tự mình làm chuyện này hay không, còn 12 vị chủ thần đứng sau sứ đồ này ở đâu là đủ rồi.  

- Người đàn ông Hoa Hạ ngu ngốc, ông cảm thấy vì sao ông có thể tỉnh lại từ trong địa ngục A Tỳ, còn đạt được mệnh lệnh của Nguyền Rủa Chi Thần, đưa chiếc hộp kia đến cho Mạc gia, rồi trả thù Mạc gia, ông vẫn luôn chấp hành mệnh lệnh của tôi.  

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười mỉa nói.  

Đây là cách chơi mà cô ta thích nhất cho đến bây giờ, để đàn ông cho rằng cô ta chỉ là nô lệ, thực ra những người đàn ông này mới là đồ chơi của cô ta.  

Chỉ là quá đáng tiếc vì Mạc Phàm tới sớm, nếu không cô ta còn có thể chơi thêm lát nữa.  

- Cái gì?  

Sắc mặt Tưởng Vân Thiên lập tức khó coi, khó coi như gan heo phơi nắng mấy ngày.  

Chỉ trong phút chốc ông ta chớp mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn Mạc Phàm.  

- Tiểu Phàm, nhanh cứu cậu, cậu bị người phụ nữ này mê hoặc, mới tặng thứ đó cho bà ngoại cháu, cháu mau giết cô ta, cứu cậu với, cậu là cậu cháu mà.  

Mạc Phàm đã đuổi theo, chắc chắn người phụ nữ này không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này lại đứng về phía người phụ nữ đó, tuyệt đối là chịu chết.  

Chẳng bằng cầu xin Mạc Phàm, lần trước Mạc Phàm không giết ông ta hoàn toàn, hẳn là sẽ không giết ông ta lần hai.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, ánh mắt rét lạnh nhìn mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập.  

- Chủ nhân của cô ở đâu?  

- Mạc tiên sinh đến đây, xem ra Pháp Thần đại nhân đã chết dưới tay cậu, nhưng cậu muốn đối phó chủ nhân tôi, có khả năng không dễ như vậy.  

Mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cười nói.  

Khi nói chuyện vẻ mặt không thay đổi, vẫn là giọng điệu không sợ Mạc Phàm, trái lại như nữ lang đói khát nhìn thấy người đàn ông ưu tú.  

- Không có độ khó gì, hơn nữa đừng tưởng rằng trên người cô có nguyền rủa bất tử, thì có thể bất tử trước mặt tôi, nếu tôi muốn giết cô, nguyền rủa cũng không có tác dụng.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập một cái, nói.  

Vị mỹ nữ này lạnh nhạt như vậy, chỉ vì dựa vào nguyền rủa bất tử mà thôi.  

Nguyền rủa này khiến cô ta chỉ như 27, 28 tuổi, thực ra cô ta phải hơn 1000 tuổi rồi.  

Hơn nữa cho dù pháp thuật bình thường có thể giết cô ta, nhưng không lâu sau cơ thể cô ta sẽ trọng sinh ở nơi có hạt cát.  

Nghe như vậy giống không hay rồi, bất tử bất lão.  

Nhưng chỉ là nguyền rủa, bất tử bất lão cũng phải chịu hành hạ như ở địa ngục vô tận.  

Bình thường đều dùng để trừng phạt tội nhân, hình như người phụ nữ này rất say mê nguyền rủa này.  

Đối phó loại nguyền rủa này, hắn có rất nhiều phương pháp.  

- Cho nên tôi cho cô hai lựa chọn, cô dẫn tôi đi tìm chủ nhân của cô và 11 người bạn khác của ông ta, hoặc là tôi giết cô, tìm chủ nhân của cô thông qua nguyền rủa bất tử trên người cô, sau đó lại giết 11 người bạn kia của ông ta.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, lạnh nhạt nói.  

- Cậu không sợ tôi giết ông ta à?  

Lông mày mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nhíu chặt, tay nắm lấy Tưởng Vân Thiên hơi dùng lực.  

Nếu là những người khác, chắc chắn không tin mình có thể bị giết.  

Cô ta từng chết dưới pháp thuật của rất nhiều Vu Sư, không lâu sau lại sống lại.  

Nhưng Mạc Phàm thì khác, người đàn ông này khác với những người đàn ông mà cô ta từng gặp, quả thật cậu ta có thể giết được cô ta.  

- Tiểu Phàm, nhanh cứu cậu với, người phụ nữ này muốn giết cậu.  

Tưởng Vân Thiên cảm nhận được lực đạo trên cổ, vội vàng cầu xin.  

Mạc Phàm không thèm liếc mắt nhìn Tưởng Vân Thiên một cái, giống như không thèm nhìn người khác có đập chết con muỗi hay không.  

- Nếu cô triệu hồi ông ta từ trong địa ngục A Tỳ ra, cô cứ giết ông ta đi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nói với vẻ khinh thường.  

Những lời này vừa vang lên, mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập và Tưởng Vân Thiên sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK