Lúc này chỉ mới một lát, Kỳ Lân, Tinh Hỏa và Lôi Diệt đều bị thương, tuy Thiên Tầm Tử không sao nhưng…
- Mạc Phàm, ngươi muốn thế nào?
- Các ngươi Sưu Hồn anh ta giúp ta, ta muốn biết anh ta biết bao nhiêu tin liên quan tới Phượng Hoàng Thạch.
Mạc Phàm nói.
Đám Lôi Diệt chỉ bị Mạnh Vô Kỳ mê hoặc mà thôi, không có nhiều liên quan tới hắn, không phải không thể tha cho bọn họ được.
- Tiểu tử, ngươi dám, đừng quên ngươi đang ở nơi nào, còn các ngươi nữa, đừng quên ta là ai?
Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ ngẩn ra, tức giận nói.
Vẻ mặt mấy người đứng phía sau anh ta xoắn xuýt, nghĩ có nên rờiđi hay không.
Mạnh Vô Kỳ xong rồi, bọn họ cũng không có kết cục tốt, nhất là trong cảnh tối lửa tắt đèn, chết đều không có người biết.
- Chuyện này sao?
Lôi Diệt nhíu mày, do dự một lát.
Mạnh Vô Kỳ là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, trái lại không uy hiếp được bọn họ, thành chủ của Viêm Dương Thành cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, bọn họ không e sợ người này.
Chỉ là người Mạnh gia hơi phiền phức, dù sao Mạnh gia có đại năng ở Thần Nông Tông.
- Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?
- Trong các ngươi người nào lấy được trí nhớ của anh ta, người đó có thể còn sống rời đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.
Mạnh Vô Kỳ tìm nhiều người đối phó hắn như vậy, hắn cũng muốn Mạnh Vô Kỳ nếm thử cảm giác bị nhiều người đuổi giết.
Đám Lôi Diệt nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, rõ ràng là đã có quyết định.
Tuy Mạnh gia thế lớn, nhưng mạng quan trọng hơn.
Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, nuốt nước bọt vội nói:
- Mấy người đừng nghe lời cậu ta, lát nữa sẽ có không ít cao thủ tới lấy vài thứ trên người cậu ta, chỉ cần mọi người kiên trì một lát là được rồi, ta không chỉ nói rõ tin tức về Phượng Hoàng Thạch cho mọi người, còn có thể khiến một người trong mấy người có cơ hội đạt được Phượng Hoàng Thạch, không có cơ hội này, cho dù các ngươi biết tin cũng vô dụng.
Mạnh Vô Kỳ nghiến răng nói.
Ở thành chủ phủ có lượng lớn Phượng Hoàng Thạch, nhưng đều chuẩn bị vì săn bắn.
Vì lần săn bắn này, thúc thúc anh ta mạo hiểm không tiếc số tiền lớn thu thập tất cả Phượng Hoàng Thạch ở hội đấu giá Hỏa Thần.
Cho nên tìm khắp cả hội đấu giá cũng không thấy một khối Phượng Hoàng Thạch.
Hiện giờ những Phượng Hoàng Thạch này được cất trong một bảo khố ở thành chủ phủ, bảo hộ bảo khố này là một cao thủ Hóa Thần kỳ.
Trừ phi là ăn tim gấu mật hổ, nếu không không ai dám lén vào thành chủ phủ, đi vào thì đừng nghĩ tới chuyện đi ra.
Cho nên cho dù anh ta nói tin tức Phượng Hoàng Thạch ở đâu cho bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp lấy được.
Nhưng nếu tham gia săn bắn lần đó, trái lại có thể rồi.
Săn bắn này là một bí mật, danh sách đã có rồi, anh ta vốn không thể nói.
Lúc này vì mạng sống, cũng chỉ có thể như vậy rồi.
Đám Lôi Diệt nhíu mày, sắc mặt thay đổi vài lần, lúc này mới khôi phục như thường.
Tuy Mạnh Vô Kỳ lặp đi lặp lại giấu diếm tin tức nhiều lần, nếu không phải đi tới bước này, bọn họ bị Mạnh Vô Kỳ bẫy chết đều có khả năng.
Nhưng đổi lại là những người khác, tất nhiên cũng sẽ như thế này, chỉ cần cuối cùng lấy được Phượng Hoàng Thạch.
- Ngươi nói thật sao, nếu như lừa dối ta, cho dù ngươi là người Mạnh gia, ngươi cũng phải chết.
Lôi Diệt trầm giọng hỏi.
- Yên tâm đi, Mạnh gia ta vẫn có danh dự, bản thiếu cũng không lừa các ngươi, chỉ là đại giá khác nhau thì cấp bậc trả thù lao cũng phải khác.
Mạnh Vô Kỳ thấy đám Lôi Diệt động tâm thì hơi thở phào nhẹ nhõm, ung dung thuộc về công tử phú gia xuất hiện trên mặt anh ta.
- Vậy lát nữa sẽ có người tới đây thật sao?
Tịnh Hỏa hỏi tiếp.
Trái lại bọn họ có thể dây dưa với Mạc Phàm một lát, nhưng nếu không có ai tới, cuối cùng bọn họ sẽ chết.
- Yên tâm đi, lát nữa sẽ có không ít người tới, đến lúc đó không cần các ngươi ra tay, cứ đợi các thứ thuộc về các ngươi là được.
Mạnh Vô Kỳ cười nói.
- Vậy ta không có ý kiến.
Tịnh Hỏa gật đầu.
Nếu không cầnra tay với Mạnh Vô Kỳ, bọn họ sẽ không ra tay, nếu thật sự có người tới đối phó Mạc Phàm, bọn họ càng nguyện ý kéo dài thời gian, dù sao đứng sau Mạnh Vô Kỳ là Mạnh gia.
Trái ngược với Mạc Phàm, bọn họ sẽ thoải mái hơn nhiều.
Mạc Phàm chỉ là một phàm nhân Hạ giới, không có bất luận bối cảnh gì, hơn nữa chỉ là kéo dài thời gian, không đánh lại được nhưng kéo dài thêm thời gian không thành vấn đề.
- Ta cũng không có ý kiến!
…
Bốn người cùng thống nhất ý kiến, không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Phàm.
Trong đó Thiên Tầm Tử người duy nhất chưa ra tay cười nham hiểm, dáng vẻ vô cùng tự tin đi ra.
- Ba người đều bị thương cả rồi, chuyện dây dưa kéo dài thời gian cứ giao cho ta là được.
Anh ta lấy một viên thuốc màu lam từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho linh sủng như con chuột trên vai.Linh sủng này nhìn thấy đan dược, đôi mắt nhỏ trở nên sáng lên, không do dự nuốt viên thuốc đó.
Viên thuốc màu lam này vừa vào miệng, linh thú vốn không lớn lắm lập tức tăng vọt lên, rất nhanh đã biến thành cùng cỡ với Thiên Tầm Tử.
Không chỉ như vậy, theo linh sủng này biến to, nó cũng từ hình con chuột biến thành giống Thiên Tầm Tử như đúc, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng hai người là một.
- Tiểu tử Hạ giới, không phải ngươi mới nói ta yếu nhất à, ta xem ngươi đối phó với người yếu nhất thế nào đây.
Thiên Tầm Tử và linh sủng cùng cười mỉa nói.
Nói xong linh sủng biến thành dáng vẻ của Thiên Tầm Tử phát ra âm thanh chói tai, bóng dáng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Mạc Phàm, tốc độ không kém Lôi Diệt lúc trước chút nào.
Đồng thời thân thể Thiên Tầm Tử nhoáng lên một cái, liền tới nơi cách Mạc Phàm không xa.
Hai tay ông ta kết ra một ấn ký, đôi mắt lập tức từ hình tròn, biến thành hoa hướng dương.
- Huyễn Hỏa!
Hai chữ vang lên, hoa hướng dương ở trong mắt chuyển động theo, từng đóa hướng dương lập tức xuất hiện xung quanh Mạc Phàm, áp sát vào Mạc Phàm.
Huyễn Hỏa này là chân hỏa bản mệnh ông ta tu luyện, chỉ là một loại hỏa diễm tạo ra thông qua mắt, lực sát thương kém tịnh hỏa, lôi hỏa và yêu hỏa nhiều, nhưng hỏa diễm này có thể mê hoặc lòng người, khiến người ta rơi vào trong huyễn cảnh, không thể tự thoát khỏi.
Huyễn cảnh cộng thêm linh sủng có thực lực không tầm thường của ông ta nữa, sẽ giết được không ít người mạnh hơn ông ta.
Hoa hướng dương đụng tới Mạc Phàm, vẻ mặt Mạc Phàm lập tức sửng sốt, đôi mắt hắn trợn ngược.
Sau lưng Mạc Phàm, trong mắt linh sủng biến thành Thiên Tầm Tử lóe lên hung ác, hai thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện trong hai tay nó, giống như lưu tinh đâm về phía hai huyệt Thái Dương của Mạc Phàm.
Đám Mạnh Vô Kỳ và Lôi Diệt vốn nhíu mày, Thiên Tầm Tử vốn nổi tiếng đào bảo trộm vật, không ngờ lúc ra tay cũng khủng bố như vậy.
- Thủ đoạn của Thiên Tầm lão đệ rất hay, đổi lại là ta, chỉ sợ phần lớn là chết trên tay ngươi rồi.
Lôi Diệt nói đúng trọng tâm.
Thiên Tầm Tử hơi nhếch miệng cười đắc ý.
- Lôi lão ca quá khen rồi.
Khi nói chuyện, đoản kiếm trong tay linh thú biến thành Thiên Tầm Tử đã tới huyệt Thái Dương của Mạc Phàm.
Mà lúc này giọng Mạc Phàm vang lên.
- Ngươi khen hơi sớm rồi đó.